Cơ thể cô run lên.
Trong lòng chợt tủi thân, cái gì gọi là phân rõ?
Không phân rõ để anh trái ôm phải ấp, để anh có hai gia đình có thể tùy tiện lưu luyến sao?
"Cố Gia Huy, tôi không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh, là anh có lỗi với tôi!"
Cô quật cường không quay đầu lại, cô không muốn nhìn anh, cũng không muốn khóc trước mặt anh, bằng không thì có vẻ không có tiền đồ.
Cô có thể một mình yên lặng rơi lệ, có thể khóc sưng mắt như quả hạch đào.
Nhưng cô không thể khóc trước mặt anh, không thể tỏ ra bất kỳ sự yếu đuối nào!
Chỉ khi cô mạnh mẽ, người khác mới không cho rằng cô đáng thương, cô dễ bắt nạt!
Cho dù là ngụy trang, cũng phải ngụy trang giống một chút.
"Tôi đi ra ngoài nửa tháng, là vì..."
Suýt nữa thì anh đã nói ra sự thật, nhưng lại đến bên miệng lại cố gắng nhịn xuống.
Anh không có cách nào nói ra sự tồn tại của Cổ Cố.
"Vì cái gì?"
Cô hơi cố chấp hỏi, nếu giờ phút này anh thẳng thắn, cô sẽ tin anh là một người đàn ông đích thực.
Nhưng anh muốn nói lại thôi, cuối cùng anh lựa chọn im lặng.
Trong lòng cô chỉ có sự thất vọng, căn bản không biết người đàn ông bên cạnh đang kìm chế, nắm tay giấu ở thắt lưng, không tiếng động siết chặt, móng tay khảm sâu vào trong thịt.
Một đường trầm mặc, cuối cùng chiếc xe đỗ ở cổng biệt thự.
Anh lại lần nữa vác cô lên, không nói hai lời khiêng cô vào.
Ông cụ đang đợi ở phòng khách, thấy bọn họ trở về liền vội đứng dậy.
"Con đang làm gì vậy?"
"Bố, con đã đưa cô ấy về rồi, giờ không còn sớm nữa, bố cũng về sớm nghỉ ngơi đi. Con không tiến bố nữa, con còn có chút việc nhà phải xử lý."
"Nhưng mà.."
"Đưa ông về nhà."
Anh không đợi Cố Gia Bảo nói xong, liền lạnh giọng nói.
Ông cụ hết cách, đành phải bị Khương Tuấn đưa về nhà.
Cố Gia Huy vác cô đi vào phòng ngủ, anh vứt thẳng cô lên giường.
Mặc dù chiếc giường mềm mại, cô cũng bị rơi đến choáng váng.
"Anh làm cái gì vậy? Anh điên à?"
Cô tức giận quát.
Cô mới là người phải tức giận phải phát điện có được không hả!
Vốn cho là đã tìm được một người có thể phó thác chung thân, không ngờ lại là một tên đàn ông đều, chân trong chân ngoài!
"Em đang trách tôi lâu như vậy không liên lạc với em sao?"
Anh nói.
"Há chỉ có thểCô Gia Huy, bản thân anh làm chuyện tốt, lẽ nào trong lòng anh không tính sao?"
"Nguyên do là hôm nay em tìm tôi, tôi không nghe điện thoại của em à?"
"Cố Gia Huy, anh giả ngu với tôi phải không?"
Anh đã biết là cô gọi điện thoại tới, lẽ nào anh vẫn chưa đoán ra tại sao sao?
"Tôi không hề, nếu như là em trách tôi không liên lạc với em, thì đó là lỗi của tôi, dưới tình thế cấp bách tôi chưa nghĩ đến em. Điểm này tôi có thể sửa dần, nhưng tôi và em đã đính hôn, bây giờ em vì việc này mà trả lại chiếc vòng tay mà mẹ tôi quý trọng nhất, em có trẻ con quá không?"
"Tôi không có trẻ con, chính vì tôi đã suy nghĩ nghiêm túc, tôi mới thấy rằng chúng ta không hợp nhau!"
"Không hợp chỗ nào?" Anh cố chấp hỏi.
Hứa Minh Tâm tức gần chết.
Anh là EQ thấp hay IQ thấp vậy!
Anh vẫn cho là mình đã làm rất hoàn hảo, người khác không thể biết được những chuyện mà anh làm sao?
Cô cũng ngại nói toạc ra, cô cũng bị là người thứ ba, cực kỳ không quang vinh.
"Anh... anh xấu!"
"?"
Cố Gia Huy nghe vậy, nhíu chặt chân mày.