Chiếc xe máy ngã xuống đất, chỗ trứng kia cũng coi như hỏng hoàn toàn rồi.
"Đm..."
Ông chú trung niên kia nhìn thấy trứng gà ở dưới bất thì không khỏi tóm tóc, tỏ ra cực độ không kiên nhẫn, sau đó mắng chửi.
"Không nhìn thấy có xe đi tới à? Ngồi xe lăn to như vậy, còn ở giữa đường, đây chẳng phải là thành tâm cản đường à?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô lập tức bốc hỏa.
Nơi mọi người đi lại, lái xe vốn phải chủ ý người đi đường, huống hồ người ngồn trên xe lăn còn không tiện di chuyển nữa!
"Chú này, chú nói chuyện chú xem cả lương tâm được không? Mắt chú không tốt à? Một người lớn thế này mà không nhìn thấy? Chúng tôi đứng giữa đường ư?"
"Cô làm sao vậy? Nói cô một câu cô nói lại tôi hai câu? Đúng là vô giáo dục, không biết lịch sự tí nào. Cô nhìn đi, số trứng gà này của tôi đều vỡ hết cả rồi, cô phải bồi thường tiền!"
Ông chú bực mình nói.
Người xung quanh chỉ trỏ rồi nói: "Sao người này lại như thế?"
"Ngày nào cũng lái xe máy tông thẳng về phía trước, sớm muộn cũng gặp tai nạn, may mà chưa đâm vào người ta."
"Bắt nạt người tàn tật, anh ta cũng dám như vậy!"
Tuy mọi người tức giận bất bình, nhưng không có đứng ra giúp đỡ.
Người tới chợ toàn là các bác trung niên, sợ sệt ông chú cao to này, vả lại ông chú này thường xuyên tới đây, mỗi lần tới đều hung thần ác sát, cũng không ai chịu đắc tội với ông ta vì người xa lạ cả.
Có người tốt khuyên Hứa Minh Tâm mau rời đi, đừng chấp nhặt với ông ta.
Ông chú kia nghe vậy, thì hung dữ trừng mắt một cái, người kia lập tức hậm hực im miệng.
Ông ta chế trụ cánh tay của Hứa Minh Tâm, rồi nói: "Đề tiền, nếu không đền tiền, thì đừng hòng đi đâu hết!"
Ông ta khỏe, nắm làm cô đau, khiến cô không nhịn được nhíu mày, vẻ mặt đau đớn.
Cố Gia Huy thấy vậy, anh nhíu chặt chân mày, anh tiến lên chế trụ cổ tay người đàn ông.
Anh nắm rất mạnh, nắm ở chỗ trọng yếu của ông chú đấy, ông chú kêu đau rồi buông lỏng tay ra.
"Mày, cái tên tàn tật này làm gì đấy? Đừng tưởng mày ngồi xe lăn, thì tao không dám làm gì mày? Mày buông tay ra, nếu không ông đây đánh mày!"
Hứa Minh Tâm cũng không phí lời, cô trực tiếp gọi 110.
Ông chú thấy thế, thẳng tay cướp lấy điện thoại của cô.
"Dọa tôi à? Gọi cảnh sát tới? Cô tưởng tôi dọa cho có à?"
"Ông trả cho tôi! Nếu không... thì đừng trách tôi không khách khí!"
Cô tức đến nghiến răng, mặt đỏ lên.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô vẫn luôn che chở trước mặt Cố Gia Huy, sợ chú trung niên này làm anh bị thương.
"Đưa cô cũng được, đền tiền, điền cho tôi số trứng gà này, chuyện này coi như xong!"
"Không đền, tôi không sai!"
"Con bé này cứng miệng thật đấy, con cái nhà ai! Hôm nay xem tôi có dạy dỗ cô không."
Dứt lời, ông ta định xắn tay áo tiến lên.
Nhưng chưa đi được hai bước, bên tai đã truyền tới một giọng nói âm u: "Ông dám động vào cô ấy thử xem."
Lời nói này... lạnh đến tận xương, giống như là từ trong hàn băng vớt ra vậy, làm cho lòng người run lên, sống lưng lạnh toát.
Lúc này ông ta mới nhìn chằm chằm về phía Cố Gia Huy đang ngồi trên xe lăn, anh cũng đang nhìn mình.
Phượng mâu tịch mịch thâm thúy, bên trong ngấn một tia quang mang quỷ dị, mang theo màu thị huyết.
Thế mà ông ta lại cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng...
Chết tiệt...
Sao ánh mắt của một thanh niên có thể đáng sợ như này?
Ông ta thấy kỳ lạ, dáng vẻ kiêu ngạo cũng giảm đi.
Ông ta ném điện thoại vào lòng Cố Gia Huy.
"Mẹ nó, hôm nay thật xúi quẩy! Sau này hai người trông thấy tôi thì tốt nhất là đi đường vòng, nếu không tôi chắc chắn sẽ không cho hai người dễ coi đâu."
Nói xong, ông ta nâng xe đậy rồi lái đi.
Cố Gia Huy cất điện thoại giúp cô, thấy cô rầu rĩ không vui, tưởng cô vẫn đang canh cánh trong lòng.
"Nếu trong lòng khó chịu, tôi bảo Khương Tuấn xử lý là được, sau này em sẽ không gặp lại loại người này nữa."
"Cố Gia Huy... liệu anh có cảm thấy tôi rất vô dụng không, rõ ràng đến lúc tôi bảo vệ anh, nhưng... đối diện với loại người càn quấy như thế này, tôi chẳng làm được gì..."
Đây mới là cái mà cô buồn, cô lại một lần nữa cảm nhận được sự vô dụng của mình, cô cảm thấy bất lực sâu sắc.
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, trong lòng mềm nhũn, anh kéo bàn tay nhỏ của cô, rồi mỉm cười dịu dàng: "Nếu em mà trở nên mạnh mẽ, thì cần tôi làm cái gì? Há chẳng phrai tôi làm nền cho em à?"
"Nhưng mà... bây giờ anh..."
Cũng phải phân rõ nặng nhẹ, trước đây thì không sao, nhưng bây giờ anh biến thành như thế này rồi, tất nhiên là cô muốn trở nên mạnh mẽ hơn, đi bảo vệ anh.
"Chỉ cần tôi còn sống, tôi còn một hơi thở, thì cũng phải là tôi bảo vệ em."
Anh nói từng câu từng chữ, từng chữ thâm trầm nặng nề, giống như là trống chiều sương sớm, gõ ở trong lòng.
Ngữ điệu chắc chắn như thế, hoàn toàn không cho cô có bất kỳ cơ hội phản bác nào.
Cô cúi đầu, bàn tay nhỏ túm chặt lấy làn váy.
"Không cần tiếp tục mua đồ ăn nữa à? Tôi còn muốn ăn món cá hầm cách thủy em nấu."
"Tôi đi mua."
Lúc này cô mới lên tinh thần.
Cô đẩy Cố Gia Huy đi mua rau, mọi người đều rất dịu dàng với cô, và khuyên cô đừng để trong lòng chuyện vừa rồi nữa.
Ở chợ người đó thường ăn ở ngang ngược, không nói lý lẽ. Cảnh sát cũng tới nhắc nhở mấy lần rồi, thậm chí còn từng tạm giam, nhưng cũng không có tác dụng lắm, không cấu thành phạm tạo.
Cho nên gặp nhiều rồi, mọi người cũng đều thấy việc lạ mà không thấy lạ nữa, chủ động không dây vào.
"Xem ra, sau này vẫn phải đi siêu thị, chí ít thì ở siêu thị có camera, chuyện gì cũng có thể có biện pháp.
"Em bảo đi đâu thì đi đó, tôi nghe em đấy."
Anh phụ họa theo, rất có ý tứ vợ hát chồng khen hay.
Cô bất đắc dĩ trợn trắng mắt, trong lòng vẫn còn hơi khó chịu.
Mua thực phẩm xong về nhà, Hứa Minh Tâm liền chui vào phòng bếp bận rộn, còn Cố Gia Huy thì về phòng ngủ dưới sự dìu đỡ của chú An.
Anh chưa có nói sự thật với Hứa Minh Tâm, đúng là anh đã bị thương đến xương sống, nhưng không đến mức liệt nửa người dưới.
Nhưng cũng có khả năng sẽ để lại mầm bệnh suốt đời.
Anh sợ cho cô hy vọng, cuối cùng lại làm cho cô tuyệt vọng.
Dưới sự dìu đỡ của chú An, anh rất cố gắng làm vận động phục hồi.
Hai chân hoàn toàn không thấy có sức, toàn dựa vào hai tay chống này nọ mới có thể miễn cưỡng lê bước.
Trước đây đi bộ là chuyện đơn giản như thế, nhưng bây giờ lại trở nên rất gian nan.
Anh đi mỗi một bước, anh đều cảm thấy khó khăn vô cùng.
Chẳng bao lâu, anh đã thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, nhưng anh vẫn chưa bỏ cuộc.
Chú An cũng có chút không nhìn tiếp được nữa: "Ông chủ, cậu từ từ thôi, chuyện này không vội được."
"Tôi cần phải đứng dậy một lần nữa, tôi cũng không thể để cô ấy lúc nào cũng lo lắng cho tôi. Ngay cả cảm giác an toàn cũng không thể cho cô ấy, sau này tôi còn làm chồng cô ấy thế nào đây."
"Nếu cô Hứa biết, cũng sẽ đau lòng về cậu đấy, phải từ từ..."
"Này đối với tôi mà nói là quá lâu, tôi có thể chịu đựng được, tiếp tục đi."
Anh cố chấp nói.
Chú An bất lực, đành phải tiếp tục bồi anh làm bài luyện tập phục hồi.
Đến giờ cơm trưa, Hứa Minh Tâm lên lầu gọi anh xuống ăn cơm.
Thấy đầu anh đầy mồ hôi, cô không khỏi hơi nghi hoặc: "Anh nóng lắm à? Sao cả người toàn mồ hôi vậy?"
"Tôi có nóng một chút, có lẽ là mặc nhiều quần áo quá, xuống ăn cơm thôi."
"Ăn cơm xong tôi tắm cho anh nhé."
"Cái này..." Cố Gia Huy có hơi dở khóc dở cười.