Cơ hội thượng vị tốt như này đang đặt trước mặt, cô ta sẽ không dễ dàng buông tha.
Hứa Minh Tâm này đã là danh viện nổi đình nổi đám ở Kinh Đô rồi, thế mà còn muốn quyến rũ đàn ông, thật đúng là lòng tham không đáy.
Cô ta tự hỏi mình xinh không kém Hứa Minh Tâm, hơn nữa còn có phong tình hơn cô, chỉ nhìn ngực thì cũng biết ai thắng ai thua.
Người đàn ông nào lại đi thích người phụ nữ canh suông nước nhạt chứ?
Ngô Ân nghĩ tới cái này, trong lòng tràn đầy tự tin.
Cô ta từng ứng phó với rất nhiều đàn ông, cô ta biết đàn ông phần lớn là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới và không có bất kỳ sức chống cự nào đối với cơ thể của phụ nữ.
Cô ta chỉ cần tìm một cơ hội, ở riêng với Cố Gia Huy là được rồi.
"Không sao, mọi người cùng đi dạo phố, cô Hứa đi cùng đi. Cô Hứa lần đầu tới bái tế đúng không? Còn tìm được phần mộ của thân thích kia không? Tôi quen thuộc với núi ở đây, có cần tôi dẫn cô lên núi không?"
"Không cần, tôi tự đi được."
Hứa Minh Tâm từ chối khéo.
Tất nhiên là cô nhìn ra Ngô Ân muốn quyến rũ Cố Gia Huy, còn lâu cô mới sợ, nếu mà quyến rũ được thì coi như cô ta có bản lĩnh.
Ngô Ân ở bên cạnh mỉm cười nói.
"Hôm nay có mặt trời rồi, thời tiết còn rất đẹp, các cháu đi lên trấn dạo chơi đi. Lên núi còn phải đợi một thời gian ngắn, nếu chiều nay không được thì phải chờ đến ngày mai."
"Muốn đi dạo phố không?"
Cố Gia Huy nhìn cô.
Cô suy nghĩ, nếu đã tới đây rồi, bây giờ cũng không thể lên núi bái tế, thế thì đi lên trấn ngắm nghía xung quanh vậy.
Trấn nhỏ chỗ này rất đặc sắc, phong vị cổ xưa, cả khu phố dài toàn bán các loại đặc sản.
Cô cũng muốn ngắm xung quanh, cho nên liền gật đầu đồng ý.
Ngô Ân nhìn thấy cảnh này, thì không khỏi tức giận.
Tại sao phải hỏi ý kiến của cô? Cô không đi là tốt nhất, đi rồi còn chướng mắt.
Nhưng mà cô ta lại không tiện từ chối, dẫn theo một cái bóng đèn thì dẫn thôi, lát nữa cho cô biết khó mà lui.
Bọn họ ăn cơm sáng xong, thì đi lên trấn gần đó.
Nơi đó rất đông người, cực kỳ náo nhiệt, hai bên có bán hoa trà, nấm, cũng có bán cả diều giấy, sản phẩm thủ công.
Rất nhiều đồ kỳ lạ ít thấy, Hứa Minh Tâm chưa thấy bao giờ.
Ngô Ấn giống như một hướng dẫn viên du lịch, nói cái này, nói cái kia.
Cố Gia Huy hoàn toàn không có tâm trạng nghe, dư quang ở khóe mắt luôn rơi lên người Hứa Minh Tâm, chú ý nhất cử nhất động của cô.
Nội tâm anh rất là bất lực, anh cũng biết Ngô Ân có ý với mình, nhưng Hứa Minh Tâm chẳng sốt ruột tí nào, nhìn thấy đồ ăn là đi không thèm nói, trong lòng cô đã ôm rất nhiều đồ ăn vặt rồi.
Kẹo hồ lô thủ công, sữa chua ông già, đồ chơi làm bằng đường tôn ngộ không...
Cô bận bịu dễ sợ, hoàn toàn không liếc mắt nhìn mình lấy một cái.
Anh hận không thể tét vào mông cô một cái, để cô lấy ra phong thái của người vợ.
"Hứa Minh Tâm, chúng ta cùng đi, lát nữa phải cùng về."
"Không sao không sao, chỗ này chỉ có một con đường này, hai người phải làm gì thì cứ làm đó đi, tôi tùy tiện xem. Nếu lúc về mà tách ra thì tôi tự về, không có gì đáng ngại."
Anh có thể đẩy cô lên vách tường rồi hôn một trận không?
Lời này, là lời cô nên nói sao?
Để anh và Ngô Ân đi chung, tự thì ăn ngon này nọ?
Cố Gia Huy còn định nói thêm gì đó, Ngô Ân nói: "Anh Gia Huy, anh muốn lên núi bái tế đúng không? Đằng trước có bán hoa tươi, chúng ta đi chuẩn bị một chút."
"Ừ." Cố Gia Huy liếc mắt nhìn cửa hàng, anh gật đầu, sau đó anh nhìn Hứa Minh Tâm: "Em ở đây chờ tôi, tôi về nhanh thôi, tôi đi mua một ít hoa quả và hoa tươi."
"Ừ ừ, anh đi đi!"
"Không được phép đi lung tung, nghe rõ chưa?"
Anh sợ cô không nghe lời, còn đặc biệt nhấn mạnh nữa.
"Biết rồi!"
Hứa Minh Tâm ăn kẹo hồ lô, gật đầu rất mạnh.
Lúc này, Cố Gia Huy mới thoáng yên tâm, anh đi đến cửa hàng hoa đằng trước.
Ngô Ân chưa có đuổi theo, mà là đi tới trước mặt Hứa Minh Tâm, cô ta chỉ vào con ngõ nhỏ bên cạnh: "Chỗ đó có bán tào phớ, có thể nói là ngon nhất
chỗ này, cô có thể đi nếm thử. Cô mau đi mua đi, mua xong thì quay lại chúng tôi đợi cô đi cùng."
"Thật sao?"