Buổi trưa, Bạch Thư Hân mang cơm ở căn tin về, buổi chiều lại vội vàng quay lại công ty làm việc.
Buổi tối mọi người đều đã tan làm rồi, nhưng cô ấy lại không biết có muốn về hay không, bởi vì câu nói kia của A Thành.
Sao cô ấy cảm giác cuộc yêu đương này càng ngày càng chân thật nhỉ.
Cô ấy thích Ôn Thành, cũng sẽ không đến mức ngay cả nhân cách thứ hai của anh ta cô ấy cũng yêu luôn đấy chứ.
Nếu mà là Ôn Thành, chắc chắn cô ấy sẽ không rối rắm như thế này, cố tình... đây là một người khác.
"Cậu không về à?"
Hứa Minh Tâm lo lắng hỏi.
"Tớ về ngay đây..."
Cô ấy vội vàng nói, sau đó xách đồ đi về.
Cô ấy đã chần chừ ở cửa khu nhà rất lâu, mãi mà không dám đi lên.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, bên ngoài đã có mưa nhỏ rồi.
Đúng là hôm nay dự báo thời tiết đã nói, tối nay có mưa nhỏ.
Cô ấy nép vào dưới mái hiên, nhân viên quản lý trông thấy, không nhịn được nhắc nhở: "Sao cô không đi lên? Tôi thấy hình như bạn trai cô về rồi đó, hai người đã làm lành rồi à?"
"Anh vẫn nhớ anh ấy à?"
"Đương nhiên là nhớ rồi, cả tòa nhà chỉ có hai vợ chồng son các cô là có nhan giá trị cao nhất, trai tài gái sắc, xứng đôi biết bao!"
Bạch Thư Hân nghe được lời này, mặt đỏ lên.
Xứng đôi...
Lời này thật tốt đẹp.
"Cô không đi lên à, cô đang chờ anh ta à? Hình như hôm nay tôi cũng chưa trông thấy anh ta đi xuống?"
"Không, tôi... ở đây đợi một chút, lát nữa tôi lên."
Trong lòng cô ấy vẫn còn hơi loạn, cô ấy không hề muốn xảy ra quan hệ cơ thể quá thân mật với A Thành.
Tâm trạng mà cô ấy đối đãi với anh ta, là chăm sóc như một người bệnh nhiều hơn, cũng là vì chăm sóc Ôn Thành.
Cô ấy không muốn thay đổi bản chất, cũng không muốn làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Ôn Thành, mặc dù bọn họ là một người...
Ngay lúc cô ấy do dự không quyết định được, thì sau lưng bất ngờ truyền tới giọng nói dày dặn của A Thành.
"Tôi đói rồi, ta ra ngoài ăn cơm đi, tôi mang ô rồi."
"Anh..."
Sao anh ta biết mình đã về?
Cô ấy không biết, từ lúc cô ấy về, trên tầng liền có một đôi mắt dõi theo cô ấy, chưa từng dời mắt.
Ngoài trời mưa rồi, cô ấy trốn vào trong phòng, nhưng lại chậm chạp không lên nhà, chắc chắn là vẫn ở dưới tầng.
Anh ta biết cô ấy đang rối rắm cái gì, tuy trong lòng có hơi buồn, nhưng anh ta cũng muốn quá ép buộc làm khó cô ấy.
Anh ta nhớ, lúc cô ấy và tên phế vật kia hôn nhau, hình như... không có đau khổ rối rắm như thế này.
Xem ra... cô ấy thật sự không thể tiếp nhận mình.
Anh ta trực tiếp nắm tay Bạch Thư Hân, tay của cô ấy rất mềm mại cũng rất tinh tế, khiến cho anh ta cũng không dám dùng sức, sợ nắm lắm đau cô ấy.
Về chuyện ăn uống thì anh ta không có kén ăn hay gì, hai người trực tiếp đi đến chỗ một quán mỳ Lan Châu ở ven đường rồi đi vào.
"Anh bị ốm, ăn những đồ này không tốt lắm đâu, tôi đổi quán khác cho anh nhé..."
"Không cần, hôm nay tôi muốn ăn mỳ, ăn cái này đi."
"Ò ò."
Cô ấy đã trở nên an phận hơn rất nhiều, cũng không có nói gì nhiều.
Cô ấy im lặng ăn mỳ, anh ta nhìn thấy có sợi tóc dính lên mặt cô ấy, bản thân cô ấy cũng không nhận ra.
Anh ta lại gần, nhưng lại dọa cô ấy giật mình.
Cô ấy như chú chim sợ cành cong, lập tức rụt người về phía sau, vẻ mặt hoảng hốt nhìn anh ta.
Bàn tay của anh ta treo giữa không trung, gió lạnh xuyên qua khe hở, hơi lạnh.
"Cô đang sợ tôi à? Sợ tôi cái gì, sợ tôi hôn cô à?"
Anh ta nhếch miệng cười rồi nói, giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng, có hơi ngả ngớn, không nghe ra bất kỳ khác thường nào.
Nhưng rơi vào trong lòng cô ấy thì lại giống như một tiếng sấm.
Anh ta chống bàn rồi sát lại, cô ấy nhíu mày, rồi nói: "A Thành, anh đừng có mà quá đáng..."
Vừa dứt lời, bàn tay to của anh ta đã chạm đến má cô ấy, rồi gẩy sợi tóc ra.
"Tôi quá đáng rồi đấy, cô muốn thế nào? Tôi giúp cô gạt tóc ra, cô muốn đánh gãy tay tôi à?"
"Gạt sợi tóc..."
Cô ấy ngẩn người nhìn anh ta, mãi một lúc vẫn chưa phản ứng lại.
Vừa nãy cô ấy còn tưởng là anh ta muốn hôn mình, dọa cô ấy giật cả mình.
Sợ bóng sợ gió một hồi.
Anh ta quay lại ghế ngồi, ăn mỳ, không có nhìn cô ấy.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên áp lực và ngột ngạt.
Cô ấy có thể cảm nhận được là anh ta không vui, anh ta đang giận.
Cô ấy ấp úng, muốn nói chút gì đó, nhưng lời nói đến bên khóe môi lại không bật ra được, nghẹn trong cổ họng, giống như bị chặn một cục bông, nóng rát đau đớn.
Cô ấy cũng không nói lời nào, cúi đầu ăn mỳ.
Sau khi ăn xong, anh ta kéo tay cô ấy đi về nhà.
"Tối nay cô cho tôi đi ngủ chứ?"
"Không cho... có được không?"
"Được."
Anh ta lấy ra thẻ phòng của mình, sau đó trực tiếp quẹt thẻ đi vào, để cho cô ấy yên tâm.
Sau đó cánh cửa đóng lại kêu cạch một tiếng, đặc biệt dứt khoát.
Lần này anh ta không có nhõng nhẽo lôi thôi nữa.
Cô ấy nhìn cánh nặng dày đóng chặt kia, bất đắc dĩ lắc đầu.
Buổi tối quay đi quay lại không ngủ được, sợ anh ta vào từ ban công, cho nên ban công không dám khóa. Ngộ nhỡ anh ta bị nhốt ngoài ban công, rồi bị lạnh cả đêm thì sao.
Nhưng... ngày hôm sau bên cạnh giường trống không, không có bóng dáng của anh ta.
Cô ấy không có thở phào nhẹ nhõm, trái lại tâm trạng nặng nề.
Tối qua chắc anh ta không phát sốt nữa chứ?
Cô ấy vội vàng đi gõ cửa phòng cách vách, cửa phòng nhanh chóng mở ra, anh ta đã ăn mặc chỉnh tề, gọn gàng.
"Phải thay quần áo đi làm thôi."
"Tối qua anh không sao chứ?" Cô ấy nói với vẻ hơi lo lắng.
"Không sao, tôi ngủ rất ngon. Chúng ta cứ từ từ, là tôi đã quá tấn công quá vội."
Cô ấy nghe được lời này thì yên tâm, đánh răng rửa mặt xong thì thay quần áo, rồi cùng đi xuống lầu với anh ta.
Nhân viên quản lý trông thấy bọn họ thành đôi thành cặp, còn khen không dứt miệng bảo bọn họ là trời sinh một cặp, trông rất xứng đôi.
Bọn họ ăn sáng ở một quán nhỏ ngay tầng dưới, sau đó thì cùng nhau đi làm.
Cô ấy còn muốn tránh nghi ngờ, sợ các đồng nghiệp dị nghị, nhưng anh ta cứ lộ liễu chẳng kiêng nể gì, hận không thể chiếu cáo cho thiên hạ biết là bọn họ đang ở bên nhau.
A Thành nắm chặt tay cô ấy, kiêu ngạo đi vào công ty, thế là thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
Anh ta quay lại bộ phận dự án, nhân viên toàn bộ phận đều reo hò hoan hô.
Mọi người cũng ào ào chạy tới hỏi Bạch Thư Hân hỏi chuyện hóng hớt.
Bọn họ ở bên nhau lúc nào, đã phát triển đến bước nào, định khi nào kết hôn.
Đầu cô ấy to như cái đấu, cô ấy cũng không biết phải trả lời như thế nào.
ả ngày hôm đấy, cô ấy trả lời đến nỗi mệt nghỉ.
Buổi trưa, A Thành còn muốn đi ăn trưa cùng cô ấy, cô ấy kéo Hứa Minh Tâm ra làm bia đỡ đạn, mới may mắn thoát được một nạn.
Hai người không đi căn tin, mà đi nhà hàng ở tầng dưới.
"Thư Hân, cậu đã bao giờ nghĩ chưa, ngộ nhỡ hai tháng sau anh ta không cam tâm rời đi thì sao?"
"Tớ không biết... một khi trò chơi này đã bắt đầu, thì hình như không cho phép tớ nói tạm ngừng."
Bạch Thư Hân vô cùng đau đầu nói.
Cô ấy cũng không dám kích thích thần kinh của anh ta, sợ anh ta mất khống chế, làm ra hành vi đả thương người khác.
Nếu ở hai tháng này, anh ta có thể thích ứng với cuộc sống của người bình thường, có sự thay đổi, đây cũng là một chuyện tốt.
Tối thiểu lần sau khi anh ta đi ra, mọi người cũng không cần lo lắng thấp thỏm nữa.
Bạch Thư Hân không muốn tiếp tục cái chủ đề này, cô ấy cảm thấy đau đầu quá, cô ấy tùy tiện chuyển chủ đề.
"Tốt nghiệp xong cậu có dự định gì, học kỳ này học tập, học kỳ sau chính là làm luận văn tốt nghiệp rồi đó."
"Tớ á? Tớ đợi học kỳ này kết thúc là tớ đi chứng chỉ kế toán thử xem, nhiều kỹ năng người không áp lực. Sau này nếu tớ không muốn đi theo chuyên ngành này, thì mở tiệm bánh thôi, dù sao thì cũng sẽ không chết đói."
"Cậu có đại thần nhà cậu ở đây, sao có thể chết đói được, anh ấy nuôi cậu."
"Cho dù là thế, tớ cũng phải cố gắng kiếm tiền, tôi muốn dùng tiền mà mình kiếm được mua quà cho anh ấy. Nhưng mà... món quà đó đắt quá..." Hứa Minh Tâm có hơi buồn.