"Là ông chủ động trêu chọc mẹ tôi, nên mới có tôi. Cho nên xét cho cùng, ông cũng có lỗi đúng không? Nếu tôi đã là một sai lầm, thì ông không nên nuôi tôi lớn, nếu đã nuôi tôi lớn, tại sao ông không đối xử với tôi cho tốt?"
"Cố Gia Huy và Cố Trác Đông, ông đã lựa chọn người sau, cho nên ông dốc hết toàn bộ khả năng trợ giúp Cố Trác Đông, yêu thương Hứa An Kỳ. Nhưng tại sao tôi và Cố Gia Huy ở bên nhau, ông đã quên rồi sao?" "Ban đầu nhà họ Hứa cần tiền để quay vòng, ông không muốn kéo cái mặt già đi tìm Cố Trác Đông, sợ anh ta coi thường nhà họ Hứa, Hứa An Kỳ gả qua sẽ mang vạ. Cho nên ông đã hy sinh tôi, để đổi lấy một phần tiền cứu trợ của ông cụ. Trong mắt ông, tôi hoàn toàn không phải là một người sống sờ sờ sờ, mà là một món hàng công khai giá niêm
yết. Thậm chí tôi còn nghĩ, ông nuôi tôi lớn thế này, chính là đang bán đi thời gian cần thiết để kiếm ít tiền cho nhà họ Hứa.
"Mà sự thật chứng minh, đúng là như vậy. Tôi và Cố Gia Huy ở bên nhau, ông chưa bao giờ nghĩ xử lý mọi việc công bằng, cho dù Cố Gia Huy có tập đoàn riêng, sự nghiệp như mặt trời ban trưa. Ông vẫn chọn Hứa An Kỳ, từ bỏ tôi..."
"Hậu quả hiện giờ, rốt cuộc là tôi thúc đẩy, hay là ông tự ăn quả báo, gieo gió gặt bão hả?" "Tôi cũng không biết Hứa An Kỳ điên giả, đoán chừng là Cố Gia Huy cũng dự đoán được cục diện của ngày hôm nay, cho nên anh ấy đã giam cô ta lại, nhưng chuyện phải đến thì ngăn cũng không ngăn được. Nhân quả báo ứng, cô ta hãm hại tôi, cuối cùng mất con, tụt dốc không phanh. Mà Cố Gia Huy giam cô ta lại, bây giờ cô ta đến trả thù chúng tôi
, cũng là đúng."
"Nếu mọi việc đều là đúng, thì ông không nên tới tìm tôi, tôi và ông không có bất cứ tình cảm gì, cũng không có bất kỳ nghĩa vụ gì. Ông nói xem có đúng không? Ông Hứa?"
Cô khách khí gọi một câu "Ông Hứa", làm cho trong lòng Hứa Văn mạnh hung hăng run lên.
"Con gái... bố sai rồi, con tha thứ cho bố một lần đi. Chị con hồ đồ, bố cũng hồ đồ, bố cũng không ngờ con khốn đấy lại làm ra cái chuyện hoang đường như này..."
Hứa Văn Mạnh ân hận lúc đầu đã làm.
Vốn dĩ ông ta tưởng Hứa An Kỳ chỉ gây ra tí ầm ĩ nhỏ thôi, không đến mức gây ra mạng người, nên cũng không quản nữa.
Huống hồ ông ta và Hứa Minh Tâm đoạn tuyệt quan hệ bố con, thì cũng ngang với việc ông ta chỉ có một đứa con gái này thôi, cho dù cô ta làm sai, thì ông ta cũng phải thương yêu bảo vệ cưng chiều.
Nhưng không ngờ bây giờ Hứa An Kỳ đã đẩy cả nhà họ Hứa về phía vực sâu, đi sai một bước là phải ngã vào vực sâu ngàn trượng, vạn kiếp bất phục.
Ông ta hối hận đến xanh cả ruột rồi, ông ta hận không thể lôi Hứa An Kỳ ở dưới đất lên, bắt cô ta nhận lỗi xin lỗi.
Con gái so sánh với vinh hoa phú quý thì thật sự là quá nhẹ. "Con gái, bố chỉ có một cô con gái là con nữa thôi, con hãy nể tình bố nuôi con bao nhiêu năm nay, con tha thứ cho lỗi lầm ngày trước của bố đi! Bố thật sự không biết đứa khốn nạn kia lại to gan như vậy, bố tưởng nó chỉ đi ra ngoài tiêu sầu, dù sao thì nó cũng đã bị nhốt trong cái nơi ma quỷ kia lâu như vậy, nhưng không ngờ... Minh Tâm
, con tha thứ cho bố được không?"
"Ông Hứa, xin chú ý ngôn từ."
Cô lạnh lùng nói, mặt mang sương lạnh.
"Minh Tâm..." Những gì nhà họ Hứa nợ tôi... tôi sẽ trả lại gấp bội. Tốt nhất là ông hãy cầu nguyện Cố Gia Huy không sao, nếu không... nửa đời sau của ông và Chu Hiểu Vân đều sẽ không sống dễ dàng đâu. Hôm nay tôi nói được làm được, Hứa Minh Tâm mặc cho ông gây khó dễ ngày xưa không còn tồn tại nữa đâu, tôi của hiện tại, ông động vào một chút, thì đều phải trả giá đắt
."
"Con... sao con có thể nói chuyện với bố như thế?"
"Bố ư? Nếu ông tận một ít trách nhiệm của người bố, thì chúng ta cũng sẽ không đi đến bước đường này!"
Cô cười giễu một tiếng, giống như thể là cô đã nghe được câu chuyện cười ghê gớm vậy.
Cô coi ông ta là bố, gọi mười tám năm, ông ta lại mặc kệ tính mạng của cô, bảo cô là nỗi nhục.
Cô vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng sự nhẫn nại của con người có giới hạn.
Súng bắn ép đến một trình độ nhất định, rồi sẽ bắn ngược.
Một khi nó bắn ngược, thì cũng không quay lại điểm ban đầu được nữa.
"Con..."
Mặc Hứa Văn Mạnh đỏ bừng, không biết phải nói gì.
Ông ta mặt dày đi tới đây, cũng là ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Ông ta biết Hứa Minh Tâm là một người mềm lòng, mình quấy rầy cứng rắn một cái, thì chắc chắn sẽ làm cho cô mềm lòng.
Nhưng ông ta không biết, mình đã động đến giới hạn của cô rồi.
Trong lòng cô có một người mà cô liều mạng bảo vệ, đó chính là Cố Gia Huy.
Cô biết anh rất mạnh, căn bản không hiếm lạ gì sức lực nhỏ bé của cô.
Nhưng thế thì sao, cô muốn bảo vệ trái tim của anh, suy nghĩ này chưa bao giờ biến mất.
Cô không có nhà, không có người nhà yêu mình, chưa từng được trải nghiệm tình cảm tình thân, chưa từng trải nghiệm tình yêu, chưa từng trải nghiệm tư vị được cưng chiều.
Nhưng Cố Gia Huy đã cho cô hết, cô cũng muốn liều mạng báo đáp.
Bây giờ Cố Gia Huy đang như thế nào, bản thân mình vẫn không biết, vừa nghĩ đến chuyện có khả năng sau này anh bán thân bất toại, trái tim cô đau đớn.
Nhà họ Hứa đã vì lợi ích của bản thân, hết lần này đến lần khác đẩy cô vào chỗ chết, căn bản là không quan tâm đến tính mạng của cô.
Duy chỉ có Cố Gia Huy.... anh cố gắng bảo vệ mình như thế, anh thà là mình bị thương, cũng không muốn để cô chịu một tí tổn thương nào.
"Khương Tuấn, tiễn ông ta ra ngoài đi, nếu lần sau ông ta còn dám tùy tiện gây náo loạn, thì trực tiếp đánh gãy chân của ông ta, tôi sẽ đền tiền thuốc men.
"Mày... mày, con nghịch nữ này, tao là bố đẻ mày, mọi người tới đây mà xem, đứa bất hiếu này này, con gái có đàn ông rồi thì quên cha, vậy mà dám đánh gãy chân của tôi, đúng là đại bất kính, mày thế này sẽ bị trời phạt đấy!"
"Hứa Văn Mạnh, cho dù trời phạt, thì chắc chắn là ông đi trước tôi."
Cô lạnh giọng nói.
Ở nhà họ Hứa, cô đã từng trông thấy quá nhiều thứ xấu xí.
Còn Hứa Văn Mạnh thì hết lần này đến lần khác đổi mới tam quan của cô, làm cho cô cảm thán sao con người có thể mặt dày vô liêm sỉ, bỉ ổi đến trình độ này.
Nếu ông ta suy nghĩ lại một chút về vấn đề của mình, đối xử thật lòng thành thực với mình, cô cũng sẽ không tuyệt tình như thế này.
Lòng người tham lam, khi nào thì ông ta có thể không lợi dụng mình nữa?
Khương Tuấn đưa Hứa Văn Mạnh đi, một lát sau Bạch Thư Hân đã quay lại, cô ấy thấy sắc mặt cô tái nhợt, người xung quanh cũng châu đầu xì xào, ồn ào nghị luận chuyện vừa rồi.
Bạch Thư Hân lo lắng nói: "Cậu không sao chứ? Hứa Văn Mạnh lại đến gây sự à?"
"Không sao, có lẽ trước đây cô còn quan tâm, bây giờ có lẽ đã không còn quan tâm nữa rồi." "Không quan tâm là đúng, gia đình như thế mà cậu còn muốn lưu luyến nữa thì, cậu chính là một đại ngốc, biết không? Tớ thật sự chưa bao giờ gặp người nào dối trá như vậy, giống như ma cà rồng, hận không thể ép khô một tí giá trị cuối cùng trên người cậu. Hứa An Kỳ không nhờ được nữa, bây giờ lại muốn dựa vào cậu, trên
thế giới làm gì có chuyện tốt như vậy cơ chứ?"
Bạch Thư Hân bực mình nói, thấy vẻ mặt Hứa Minh Tâm ảm đạm, cô ấy biết mình đã nói hơi nặng lời rồi.
"Thôi thôi bỏ đi, chuyện này đã trôi qua rồi. Tớ đã mua xoài cho cậu rồi. Đã cắt sẵn, ăn đi."
"Ừm."
Cô nhợt nhạt đáp một tiếng, rồi nếm thử một miếng.
Xoài rất ngọt...
Nhưng giây phút nuốt xuống kia lại biến thành chua sót rồi.
Thật ra cô muốn khóc, từ lúc tỉnh lại đến giờ đã qua hơn mười ngày rồi, cô chưa từng khóc cũng chưa từng ầm ĩ, cô cố gắng bình tĩnh lại, không làm cho bất kỳ người nào lo lắng.
Nhưng hôm nay Hứa Văn Mạnh náo loạn như này, giống như đâm dao vào tim cô, mái tươi đầm đìa.
Cô chỉ muốn Cố Gia Huy sớm tỉnh, cho dù sau này anh phải ngồi xe lăn suốt đời, cô cũng sẽ không chê bai, cô sẽ cố gắng bảo vệ anh, bảo vệ cả đời!