“Ông đây đâu có mù, cũng đâu phải ông không thấy ai ra tay trước!”, người trung niên cười, từ rất xa thì ông ta đã thấy rồi, còn dám mở to mắt nói dối sao, đây đâu phải là địa bàn của tộc Huyết Ưng ngươi.
“Ngươi...”
Nghiêm Trọng nhất thời không biết nói gì, muốn ra oai nhưng có vẻ như không đủ thực lực.
Thành cổ Minh Nguyệt không giống với những thành cổ khác, thành chủ của nó có mâu thuẫn với tộc Huyết Ưng, nếu không thì người đàn ông trung niên mặc áo giáp cũng sẽ không công khai chống đối ông ta như thế. Ở địa bàn của người ta thì tốt hơn nên ngoan ngoãn an phận, ra oai không phải mục đích chính mà đưa thiếu chủ nhà họ an toàn đến Thiên Tông mới là việc quan trọng nhất.
“Đi thôi!”
Trưởng lão chưa xuống nước mà Nghiêm Khang đã xuống nước trước rồi, hắn ta sải bước rời đi.
Lúc tên này quay đi, hắn ta còn liếc Triệu Bân một cái, ý tứ rất rõ ràng, đó là “Ngươi hãy đợi đấy”.
Triệu Bân không nhìn, ta cũng đâu phải kẻ nhát gan, nếu như không có trưởng lão nhà ngươi bảo vệ thì ta đã đập chết ngươi rồi.
“Đa tạ tiền bối đã giải vây giúp!”
Triệu Bân chắp tay, hắn cũng rất biết lễ phép.
Sự lễ phép của hắn khiến người đàn ông trung niên mặc áo giáp cảm thấy rất thoải mái, ông ta thích những thanh niên hiểu chuyện, Còn kiểu không coi ai ra gì như Nghiêm Khang, nếu ra ngoài mà không dắt theo người bảo vệ thì đã bị người ta đánh chết cả trăm lần rồi, mà ông ta chắc cũng là người nằm trong số gọi là “người ta” đó. Nếu như ông ta gặp ở bên ngoài thì gặp đâu đánh đó luôn.
“Giải tán hết đi!”, người đàn ông trung niên mặc áo giáp lạnh lùng nói.
Ông ta chưa dứt lời thì mắt đã nhìn thấy một ngọn lửa đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay trái, còn lòng bàn tay phải thì xuất hiện một tia chớp màu bạc, ngọn lửa liền biến thành cung, tia lửa điện biến thành tên, ông ta giương cung, bắn tên lên trời.
Bụp!
Máu đỏ phun ra trên không, mũi tên đã bắn trúng một con diều hâu đang bay ngang qua bầu trời.
Người đàn ông trung niên mặc áo giáp đã nương tay rồi, ông ta chỉ bắn vào cánh của diều hâu. Vì diều hâu bị thương nên người đứng trên lưng nó cũng rơi xuống theo. Đó là một ông già, bị ngã xuống đất rất thê thảm.
“Trong thời gian phong tỏa thành, không ai được rời khỏi!”
Người trung niên mặc áo giáp lạnh lùng nói, giọng điệu khá đanh thép, ông ta nói xong thì quay đầu bỏ đi.
Ông già với bộ dạng tả tơi cũng cười gượng, vốn dĩ ông ta định mượn tọa kỵ biết bay len lén ra khỏi thành, khổ nỗi chọn không đúng thời điểm, gặp phải ngay nhân vật cứng, không giữ lại chút thể diện nào cho người khác như thế này.
Triệu Bân cũng bỏ đi, hắn cũng đã liếc nhìn tướng quân mặc áo giáp, không ngờ ông ta cũng đồng thời có cả lửa lẫn sấm sét.
“Biến lửa thành cung, biến sét thành tên, giống hệt như đang làm ảo thuật nhỉ!”
Tịch Linh bỗng nhìn lên bầu trời, nói thật lòng thì đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy phép thuật này.
Có điều, câu “làm ảo thuật” đó của cô ta dùng rất chuẩn.
Vì đó không phải là bí thuật võ đạo đơn thuần mà có lẫn yếu tố bàng môn tà đạo bên trong.