Thân là sát thủ La Sinh Môn mà cô ta còn chưa bao giờ nhìn thấy Diêm La Mặt Quỷ, chỉ mới nghe qua uy danh của kẻ này.
Bây giờ nhìn thấy thật khó có thể tin.
Đây chính là sát thủ cấp bậc cao nhất trong truyền thuyết sao?
"Ngươi định làm gì với kẻ này?", U Lan ngập ngừng hỏi.
"Đợi ta cứu mẹ xong thì lại tính tiếp", Triệu Bân cười nói.
Vào lúc này thật sự không nên trêu chọc đến môn chủ La Sinh Môn, tránh việc xảy ra biến cố trong kế hoạch cứu mẹ của hắn.
"Như vậy cũng tốt".
U Lan nói rồi lại nhìn vào Diêm La Mặt Quỷ.
Sau khi nhìn thấy Diêm La, ánh mắt cô ta nhìn Triệu Bân lại càng giống như đang nhìn một con quái vật.
Có thể bắt sống được Diêm La Mặt Quỷ thì bản lĩnh quả không nhỏ.
U Lan không đến một mình, cô ta còn dẫn theo một người khác.
Đó là một người đàn ông trung niên áo đen tên Phong Tế, ông ta có cảnh giới Chuẩn Thiên, khí chất khá giống Đao Vô Ngân, tuy lầm lì ít nói nhưng trên mặt lại đang lộ ra vẻ biết ơn. Trước đây U Lan tìm Triệu Bân xin tâm đan chính là để cứu ông ta.
Giống như U Lan, ông ta cũng là một sát thủ La Sinh Môn.
Giống như U Lan, ông ta đã rất kinh hãi khi nhìn thấy Diêm La Mặt Quỷ.
Ai có thể ngờ được Diêm La Mặt Quỷ của La Sinh Môn lại bị kẻ khác bắt sống.
Ánh mắt ông ta nhìn Triệu Bân lại tràn đầy kiêng kị.
"Đã đến đây thì đều là người một nhà", Triệu Bân cười nói.
Đã được U Lan mang đến thành Thiên Thu thì tất nhiên là người đặc biệt thân cận.
Phong Tế hiếm khi lộ ra vẻ tươi cười, một chữ "nhà" này đối với ông ta mà nói thật sự ấm áp đến lạ.
"Đi thôi, đi uống một chén".
Có không ít lão già đã lên kéo Phong Tế đi.
Lầm lì ít nói cũng không sao, người dân trong thành Thiên Thu rất chất phác vui vẻ, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ có sức sống hơn.
Ban đêm, Triệu Vân cùng U Lan ra khỏi thành.
Đi cùng với bọn họ còn có Huyễn Mộng.
Triệu công tử phải đi làm đại sự.
Trước khi cứu mẹ, hắn còn có nhiều việc phải làm.
Ví dụ như dẫn hết những kẻ muốn ám sát hắn đến núi Bất Tử.
Sau đó kết thúc hết tất cả một lần.
Đế Đô vào sáng sớm hết sức phồn hoa náo nhiệt.
Khi Triệu Bân bước vào thành, có rất nhiều người liếc mắt nhìn hắn.
Bất luận thời gian trôi qua bao lâu thì hắn vẫn luôn là một người nổi tiếng thu hút sự chú ý ở bất kỳ đâu.
"Sao lại ở Đế Đô?"
Nhìn thấy Triệu Bân, tất cả gián điệp đều cau mày.
Mấy ngày trước Cơ Ngân vẫn đang ở thành cổ Thiên Tuyệt, sao lại trở về đây rồi?
Triệu Bân không nói gì, chỉ đi thẳng một mạch.
Trong suốt một ngày hắn chỉ đi dạo phố, nơi nào có đông người thì hắn liền đến nơi đó.
Hắn đi lại thong dong lộ liễu như vậy tất nhiên là vì muốn câu cá, câu đám cường giả muốn ám sát mình.
Chính xác.
Tin tức hắn ở Đế Đô rất nhanh đã truyền đi khắp nơi.
Vừa nghe tin tức thì sát thủ của các quốc gia đều lập tức từ thành cổ Thiên Tuyệt chạy về phía nam, tất cả đều cảm thấy rất kỳ quái, cái tên Cơ Ngân này là hồn ma hay sao mà lại xuất quỷ nhập thần đến như vậy? Bọn họ đã ở thành cổ Thiên Tuyệt vài ngày mà ngay cả bóng người cũng không gặp, tới lúc nghe được tin tức mới thì hắn đã trở về Đế Đô rồi, cứ phải chạy tới chạy lui thế này thật tốn sức!
Lúc Triệu Bân xuất hiện trở lại thì đã ở Sở gia.
Mỗi lần đến Đế Đô hắn đều đến đây bái tế Sở Vô Sương.
"Ta sẽ cứu cô".
Mỗi lần đến hắn đều nói lời này.
Sau khi rời khỏi phủ đệ Sở gia hắn liền vào cung.
Cũng giống như những lần trước, hoàng phi đang ngồi trong đình nghỉ mát lật xem bí quyển.
Triệu Bân tuy không hỏi nhưng nhìn thần thái của hoàng phi thì hắn liền biết bà ấy vẫn chưa tìm ra được cách cứu Diệu Ngữ.
Khi hắn rời khỏi hoàng cung thì màn đêm đã buông xuống.
Dưới ánh trăng, hắn đi lên tầng cao nhất của thanh lâu.
Đao Vô Ngân đang ở đó.
Hai người nhìn nhau cười, không ai làm phiền ai, mỗi người đều âm thầm theo dõi người của mình.
Thần thái của hai người giống nhau đến kỳ lạ, khóe mắt của ai cũng rướm lệ.
Không lâu sau thì hai người mới thu tầm mắt lại, cầm lên bầu rượu.
Buồn bực nhất vẫn là cô nương trong phòng này, mỗi khi bọn họ tới thì đều bị đánh ngất.
Như thế cũng tốt, nằm không cũng có thể kiếm tiền.
"Nếu như vãn bối có thể vào hình tháp thì cũng sẽ cứu cả đứa trẻ ra", Triệu Bân cười nói.
“Đừng nói xằng bậy”, Đao Vô Ngân vội vàng nói, hình tháp không phải là một nơi bình thường, bên trong còn có bố trí Tiên trận.
Triệu Bân mỉm cười, chỉ yên lặng uống rượu.
Đao Vô Ngân bất an vô cùng.
Cho dù những gì Triệu Bân nói là thật là giả thì ông ta đều vô cùng cảm kích.
Nhưng ông ta cũng không muốn Triệu Bân chết, hắn là một hạt giống tốt.
Sau khi uống hết hai bầu rượu thì Triệu Bân mới rời khỏi thanh lâu.
Vừa bước ra ngoài thì hắn đã gặp người quen.
Người quen nào? Chính là Tinh Hồn.
Tinh Hồn, đệ tử đứng thứ ba của Thiên Tông.
Cũng không đúng, hiện giờ Tinh Hồn phải xếp thứ tư, bởi vì Cơ Ngân đã đứng nhất cho nên cậu bé cũng bị đá xuống một bậc.
Không ngờ cậu bé này lại chạy đến Đế Đô.
Có vẻ như Tinh Hồn không lớn thêm được bao nhiêu, vóc dáng vẫn là của một đứa trẻ.
Triệu Bân đã từng mở Thiên Nhãn nhìn thử nhưng cũng không nhìn ra manh mối, huyết mạch của cậu bé rất bí ẩn.
"Cơ Ngân?"
Thấy Triệu Bân, Tinh Hồn giống như chuột thấy mèo liền quay đầu chạy trốn.
Triệu Bân thấy vậy thì chỉ cười, không hề đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ nhìn theo.
Mặc dù không đuổi theo nhưng hắn thấy rõ có rất nhiều người đang theo dõi Tinh Hồn, hơn nữa còn không cùng trong một thế lực. Những người theo dõi bao gồm trưởng lão Thiên Tông, cường giả hoàng tộc và do thám Ma gia.
"Vì sao lại theo dõi Tinh Hồn?", Triệu Bân hỏi Huyễn Mộng.
"Đại trưởng lão nói Tinh Hồn nhất định có liên hệ với Ma vực", Huyễn Mộng khẽ nói.
"Cũng có thể".
Triệu Bân nghĩ lại thì thấy chuyện này cũng không quá vô lý.
Tinh Hồn được Đại Hạ Hồng Tước nhặt bên trong di chỉ Ma vực, nói cậu bé không có liên hệ với Ma vực thì ngay cả quỷ cũng không tin.
Nói không chừng thân phận của cậu bé cũng không hề nhỏ.
"Trói lại thì sao?"
Triệu Bân sờ sờ cằm.
Hắn đang cân nhắc chuyện bắt trói Tinh Hồn mang về thành Thiên Thu nghiên cứu!
Muốn biết rõ ràng thì chỉ cần thỉnh Thương Khung ra liền biết được.
Triệu Bân ở lại Đế Đô vài ngày.
Trong thời gian này thường xuyên có người ngoài đến Đế Đô.
Theo suy đoán của hắn thì đó hầu hết đều là sát thủ của các quốc gia.
Nếu đã đủ số lượng rồi thì cứ đi theo hắn là được.
Đến ngày thứ sáu hắn liền lặng lẽ ra khỏi Đế Đô.
Mặc dù hắn đã khoác hắc bào nhưng vẫn cố ý để lộ ra một tia sơ hở.
Chỉ một tia sơ hở đã kéo không biết bao nhiêu người từ trong thành đi theo hắn ra khỏi thành.
"Đến đây đi các bảo bối".
Triệu Bân thầm cười trong lòng, đi thẳng đến thành Thiên Thu.
Rời khỏi Đế Đô không lâu hắn liền tăng tốc chạy trốn.
Hửm?
Đám sát thủ ẩn thân trong bóng tối cũng đều tăng tốc.
Từ trên không trung nhìn xuống có thể thấy rất nhiều bóng đen đang đuổi theo hắn, hơn nữa còn đều là cường giả Chuẩn Thiên.
Nhưng không ai có thể đuổi kịp hắn.
Triệu Bân phóng nhanh như một tia sáng.
Đám sát thủ đuổi theo cũng không chậm, khó khăn lắm mới có được cơ hội tốt như thế này.
Đuổi theo không bao lâu thì các sát thủ khắp nơi đều nổi trận lôi đình, đuổi theo hơn nửa đêm cũng không thể đuổi kịp, cái tên Cơ Ngân này không chỉ đánh đấm giỏi mà tốc độ chạy trốn cũng không hề tầm thường.
Triệu Bân rất biết người biết ta.
Hắn sợ kẻ khác không theo kịp cho nên nhiều lần còn cố ý chạy chậm lại.
"Có bạn từ phương xa đến..."
Lúc này ở bên trong thành Thiên Thu mấy lão già đều đang mài đao lau kiếm.