Cô ta chưa từng nghĩ sự từ bi của Phật lại trở thành con dao giết người.
Còn cô ta thì lại là người ra tay.
“Đuổi theo, bắt sống cho ta!”
Sau lưng, tiếng hét của Vương Dương vang vọng khắp trời đất, rất nhiều cao thủ đuổi theo.
Có lúc Bát Nhã quay lại nhìn, người mà cô ta từng cứu đã lộ ra dáng vẻ đáng sợ nhất, dù là ác ma ở địa ngục cũng không đáng sợ hơn hắn ta, mà tên ác ma đó lại do chính tay cô ta tạo ra.
“Nếu hắn ta thả đồ đao xuống thì liệu có thể thành Phật được không?”, Triệu Bân hỏi.
Bát Nhã không nói gì, dù lục căn đã thanh tịnh nhưng lúc này cô ta vẫn thấy trong lòng rối ren.
Đấy là nhân quả của cô ta, nếu cô ta vẫn còn muốn thành Phật thì cần phải độ Vương Dương trước.
“Khoác một chiếc áo cà sa cho hắn ta thì có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao? Đạo lý của nhà Phật các cô cũng thâm sâu thật đấy, đẫm máu đến mức khiến người ta phải thấy hãi hùng”, Triệu Bân nói với giọng thản nhiên.
Bát Nhã nghe thấy mấy lời đó thì giữa hai chân mày liền hiện lên vẻ đau khổ, chắc là chấp niệm muốn thành phật đã xung đột với cảm giác hối hận, cái gì là thiện, cái gì là ác? Cô ta đã không còn phân biệt rõ được nữa rồi.
Đêm nay, Triệu Bân bỏ trốn trong khó nhọc, mấy lần bị đuổi kịp, mấy lần suýt mất mạng.
Cũng may, mạng của hắn lớn, sau bao phen nguy hiểm cũng đã thoát khỏi được sự truy sát.
“Đáng chết!”, Vương Dương nổi giận, không ngờ lại để Cơ Ngân trốn mất.
Phần lớn các cao thủ của Ma Quật đều chau mày, đến nửa đường mới biết đấy là Cơ Ngân của Thiên Tông. Cơ Ngân không là gì nhưng Thiên Tông của Đại Hạ thì không dễ dây vào. Với thiên phú của Cơ Ngân, sau này ít nhất cũng phải là phó chưởng giáo của Thiên Tông, chọc đến một nhân vật lớn như thế thì e rằng Ma Quật sẽ không thể có được kết quả tốt, họ không muốn bị Trấn Ma Ti của Đại Hạ nhắm vào đâu.
“Ta muốn hắn chết!”, Vương Dương nghiến răng nói.
Hắn ta đã dùng thân phận của Thánh Tử Ma Quật để ra mệnh lệnh đó.
Đương nhiên các cao thủ của Ma Quật không dám làm trái mà sẽ chấp hành nó, còn về việc làm sao để chấp hành thì tùy bọn họ, nếu như có thể thì sẽ giết người diệt khẩu, còn nếu sự việc vỡ lỡ thì sẽ tìm La Sinh Môn đi ám sát.
“Thánh Tử, gần đây nhà họ Ma có động tĩnh lớn”. Một lúc lâu sau mới nghe thấy một ông già nhỏ tiếng nói.
“Nói!”, Vương Dương lạnh lùng nói.
“Hình như sắp đi cứu người nhà họ Triệu đang bị áp giải về Đế Đô”.
“Nhà họ Triệu nào?”
“Nhà họ Triệu ở thành Vong Cổ!”
“Có thiếu chủ Triệu Bân của nhà họ Triệu trong đó không?”, Vương Dương vội hỏi.
“Không có, hoàng ảnh vệ đang truy nã hắn ta khắp nơi”.
“Tốt lắm!”, Vương Dương cười nham hiểm: “Tiết lộ tin Ma gia sắp cướp tù cho hoàng ảnh vệ, lấy tin tức này để đổi vài người nhà họ Triệu về đây thì chắc hoàng ảnh vệ sẽ không phản đối đâu”.
“Thánh Tử cần người nhà họ Triệu làm gì?”. Ánh mắt của các cao thủ đều đầy vẻ thắc mắc.
“Đương nhiên là có chỗ dùng”, Vương Dương liếm đầu lưỡi đỏ thắm, đã lâu lắm chưa gặp Triệu Bân rồi, hắn ta thật sự thấy nhớ, nếu như đã không tìm thấy Triệu Bân, vậy thì dùng người nhà Triệu Bân làm mồi nhử, dụ Triệu Bân ra.
Quạc.
Trên bầu trời xanh rộng lớn, Đại Bằng sải cánh bay.
Triệu Bân ngồi xếp bằng trên lưng nó, khóe miệng không ngừng chảy máu, hắn vẫn còn đang trị thương.
Vì trận truy sát, hắn đã bị ép đến một vùng đất hoang vu, nếu như không xem bản đồ thì hắn cũng không biết giờ mình đang ở đâu nữa, chỉ biết đang bay về phía nam. Ý định về thành Vong Cổ vẫn không thay đổi, tình hình liên tục thay đổi, phải nhanh chóng đón người nhà họ Triệu, hơn nữa, còn phải mời một số người giúp đỡ hộ tống, dù sao thì đường đi xa xôi, hơn nữa… Cả nhà có lớn có nhỏ, một mình hắn không thể nào lo hết được.