Nhìn đôi tay nhỏ bé của hắn mà xem, giống như một con chó con bò trên đất, tay cào loạn trên chiếc đàn đá, âm thanh cũng không dễ nghe là mấy, lộn xộn khó nghe khiến Nguyệt Thần vò đầu bứt tóc.
Người nào đó à, kĩ thuật chơi cờ đúng là tệ đến mức cực điểm.
Hôm nay nhìn lại, tài đánh đàn còn kinh khủng hơn.
Cheng!
Âm thanh hỗn loạn cũng từ chiếc đàn kia mà ra.
Triệu công tử lần đầu tiên đánh đàn, thế nào mà lại máu me be bét, máu trong miệng cứ thế tràn ra, ngón tay nhỏ bé cũng thịt máu lẫn lộn, không đánh thì thôi, vừa đánh liền bị dọa một trận không nhẹ. Đây nào phải hao hụt năng lượng, đây là đang đùa với mạng sống ấy chứ. Mỗi lần động vào dây đàn đều bị phản phệ dữ dội.
Chỉ bởi vì, đây không phải là đàn của hắn.
Chỉ bởi vì, cấp bậc của hắn và đàn không giống nhau.
Nếu không nhờ vào sức mạnh tái sinh, hắn đã sớm bị tiêu diệt thành khói bụi rồi.
Phụt! Phụt!
Triệu Bân bên này hộc máu thì ở đối diện càng thê thảm hơn.
Quỷ thụ yêu lại la hét, dây leo bị chặt thành từng khúc, dù là tiếng đàn không theo bài bản gì nhưng sức sát thương cũng không tầm thường, hoặc có thể nói, cây đàn đá đó quá đáng sợ, để nó ở đó thì không sao nhưng khi có người động vào dây đàn, vậy thì lớn chuyện rồi. Nó là quỷ thụ yêu cảnh giới Chuẩn Thiên, đây là ví dụ đẫm máu nhất, bị tiếng đàn đánh cho tan nát.
“Thật đúng là một thần khí!”
Lúc Triệu Bân nôn ra máu, vẫn không quên lè lưỡi cười toe toét.
Đã đến lúc này rồi, vết thương nghiêm trọng đến vậy, não hắn cũng không quên hoạt động, hắn nghĩ, nếu như hắn đàn một bài cho Tử Y Hầu nghe, lão ta chắc chắn sẽ bị thiêu thành tro bụi.
Gầm!
Quỷ thụ yêu gầm lên tức giận, lại cuộn đất trở lại.
Nó thật sự không tin, đường đường là quỷ thụ yêu cảnh giới Chuẩn Thiên, lại không thể giết chết một tên võ tu nhỏ bé, nó có trí tuệ cực cao, biết mặt mũi là gì, càng hiểu thế nào là… mất mặt.
“Ép ta liều mạng à?”
Triệu Bân hét lớn một tiếng, kéo mấy sợi dây đàn cùng lúc, kéo đến cực hạn như dây cung, lúc này, hắn đã máu me đầy người, một hơi kéo nhiều dây đàn như vậy, không nói đến việc tiêu hao năng lượng, chủ yếu là bị phản phệ, khí tức kia xâm nhập vào thân thể hắn, hỗn loạn bừa bãi, làm cho tứ chi, kinh kì bát mạch, nội tạng của hắn đảo lộn, e rằng chỉ có hắn mới dám đàn như vậy, không có sức mạnh tái sinh thì ai mà chơi trội kiểu này chứ.
Gao! Gao!
Tiểu kì lân rất thích thú, nó nhảy cẫng lên.
Nó và Triệu Bân tâm ý tương thông, biết được ý tứ của Triệu Bân, gom hết dây đàn lại, để sức mạnh tập trung, thứ hắn muốn chính là bộc phát sức mạnh, không chừng có thể một kích giết chết quỷ thụ yêu kia, nó là cảnh giới Chuẩn Thiên đấy, nếu để nó chạy mất, chắc chắn sau này sẽ đuổi giết hắn trong di chỉ Ma Vực, hắn mang theo sứ mệnh trên người, không muốn bị một con quỷ cảnh giới Chuẩn Thiên theo sát đâu.
Cheng…!
Triệu Bân trong nháy mắt buông hết dây đàn ra, thanh âm chói tai vang lên.
Sau đó, chỉ thấy một vòng cung ánh sáng chém về phía quỷ thụ yêu, không phải kiếm nhưng lại có kiếm mang, còn mang theo kiếm ý nữa, uy lực không phải mạnh bình thường, ánh kiếm chém qua khiến không gian cũng méo mó.
Phụt!
Vầng sáng đen màu máu đột nhiên xuất hiện.
Quỷ thụ yêu đang muốn trốn thoát thì trúng một kiếm kinh thiên động địa, kiếm đó chém ngang thắt lưng, tiếng ai oán bi thương vang lên, cả đám dây leo lập tức đứt đoạn, máu đen như mưa dầm dề rơi xuống.
Phụt!
Triệu Bân cũng phun máu, nửa người nổ tung thành sương mù màu máu.
Nếu có người ở đây, họ nhất định sẽ phải hít một ngụm khí lạnh, một đứa trẻ dễ thương như vậy giờ không còn hình người, toàn thân máu me, còn thể nhìn thấy trong đám xương máu ấy lộ ra xương cốt trắng hếu.
A!
Quỷ thụ yêu rú lên, nó vẫn chưa chết.
Nó cũng là một nhân tài, không những không bị nổ chết mà còn đang hấp thu ma lực để bù đắp cho cơ thể mình, một đòn này khiến nó khá khó chịu, chủ yếu là tiếng đàn kia, mang theo sức mạnh phá hoại rất lớn.
“Nổ chết nó cho ta!”
Triệu Bân vừa nói vừa hóa ra phân thân.
Xong xuôi, từng chiếc xe nỏ xuất hiện, chỉ trong một hơi thở đã có đến hàng trăm chiếc, trước mỗi chiếc xe nỏ đều có một phân thân, tất cả đều đã được điều chỉnh nhắm thẳng vào quỷ thụ yêu, nhân lúc nó bệnh đòi mạng nó, đánh cho nó tan nát, xem nó còn mơ tưởng đến hắn nữa không.
Về phần đàn đá, hắn ta không dám động đến nữa, nếu còn tiếp tục, e rằng cả người hắn cũng bị nổ tan tành, uy lực của nó quá mạnh, hắn cũng tự biết mình, còn động thì còn bị phản phệ, tốt nhất không động đến nữa.
“Nghe lệnh của ta… bắn!”
Một phân thân của Triệu Bân kêu lên.
Nó cầm lá cờ nhỏ, vẫy mạnh.
Theo lệnh, hàng trăm chiếc xe nỏ đồng loạt dỡ bỏ cấm chế, hàng trăm mũi tên cùng bay về phía quỷ thụ yêu, ngang qua bầu trời, cắm vào thân cây, một giây sau đó, chúng nổ tung.
A…!
Quỷ thụ yêu kêu lên thảm thiết, bị nổ bay về tứ phía.
Còn chưa hết, kết thúc đợt tấn công thứ nhất, đợt thứ hai nối tiếp theo sau, quỷ thụ yêu cao lớn, mũi tên bắn ra không sợ không trúng.
Đây đúng là một cảnh tượng kinh diễm.
Thử hỏi, trong lĩnh vực của cảnh giới Chuẩn Thiên, bao gồm hoàng phi Vũ Linh, có ai dám chống lại nhiều xe nỏ như vậy không, vũ khí chiến tranh cực kì bá đạo, công kích vật lý mạnh đến một trình độ nhất định, sức xuyên không choáng ngợp.
“Bắn, bắn cho ta!”
Phân thân của Triệu Bân, ai cũng là hoạt bảo, giọng nói cao vút, càng hét càng khí thế, công kích cũng dữ dội hơn trước, Nguyệt Thần nghe vậy cũng phải liếc mắt nhìn một cái.
Từ bắn này, không thể nói bừa, rất dễ gây hiểu lầm.
Như bọn họ, đúng là đang đánh yêu quái.
Ai không biết lại tưởng đang chơi máy bay tập thể ấy chứ!
…