Các gia tộc siêu lớn cũng có chia cấp bậc.
Nhan gia có thể nói là mạnh hơn Bạch gia rất nhiều.
Nói cách khác, sau khi trải qua biến cố thì Bạch gia đã không còn nằm trong hàng ngũ gia tộc siêu lớn nữa, giờ phút này nội tình của Bạch gia đã không thể nào so sánh được với Nhan gia.
Sau khi bước vào thành cổ thì suy đoán của Triệu Bân lại càng được xác minh.
Bên trong thành cổ Nhan gia còn có nhiều cấm chế hơn Bạch gia, ngoài ra còn có rất nhiều trận pháp, có công có phòng, có thể nói là phòng thủ rất kiên cố, mà số lượng cường giả của Nhan gia cũng vượt xa Bạch gia, khó trách tứ phương không có ai dám trêu chọc.
"Nơi ở tốt".
Triệu Bân thổn thức không thôi, trên đường đi liên tục xem xét xung quanh.
Nơi có thể được Triệu Bân gọi là một nơi ở tốt thì chắc chắn không phải là một nơi tầm thường, kì hoa dị thảo ở đây có rất nhiều loại đều đã tuyệt tích ở Đại Hạ, bên trong còn có linh trì mây mù lượn lờ tinh khí mênh mông, ở bên ngoài hơn phân nửa cũng không có, cho đến bây giờ hắn chỉ nhìn thấy những gia tộc siêu lớn là có được.
Cũng không biết là do thói quen hay là do bệnh nghề nghiệp mà khi nhìn thấy thứ tốt hắn liền bất giác cảm thấy ngứa ngáy tay chân.
"Đi theo ta".
Nhan Như Ngọc không quan tâm đến việc Triệu Bân có muốn hay không, chỉ liên tục kéo hắn đi.
Mấy lão già còn lại chỉ ngượng ngùng cười chứ cũng không đi theo.
Không bao lâu sau Nhan Như Ngọc đã dẫn Triệu Bân vào một khu rừng trúc.
Sâu trong rừng trúc có một gốc cây dương liễu. Khi Triệu Bân tiến vào thì đã nhìn thấy từ xa có một lão già đang ngồi dưới tán cây khắc gỗ, không cần phải nói cũng biết đó chính là ông nội của Nhan Như Ngọc, cũng chính là lão tổ Nhan gia, cường giả Chuẩn Thiên hàng thật giá thật.
“Ông nội”, Nhan Như Ngọc nở nụ cười rạng rỡ.
“Nha đầu này lại chạy lung tung rồi”, lão tổ Nhan gia cười rồi đặt con dao khắc xuống.
“Cháu có thể chạy đi đâu chứ, cháu đã tìm được một quý nhân trở về rồi đây”, Nhan Như Ngọc cười nói, quý nhân của cô ta chính là người đang đi bên cạnh. Triệu Bân cũng rất hiểu lễ nghĩa, từng bước bước lên chắp tay cúi người chào: “Bái kiến tiền bối”.
“Không cần đa lễ”, lão tổ Nhan gia mỉm cười chào hỏi, đôi mắt già nua hơi nheo lại một chút. Với nhãn giới của ông ta thì ông ta cũng không thể nhìn thấy được lai lịch của Triệu Bân, chỉ biết đây là một thanh niên có khí tức rất mơ hồ.
"Hắn có thể chữa lành vết thương cho ông nội", Nhan Như Ngọc mỉm cười.
“Một nắm xương già, thạch dược vô lực”, lão tổ Nhan gia lắc đầu cười nói.
"Cứ xem kĩ lại đã rồi hãy nói".
Nhan Như Ngọc vừa nói xong liền kéo vai áo của lão tổ Nhan gia để lộ ra một bên vai có vết sẹo. Nhìn hình dáng vết sẹo thì hẳn đã bị đao chém ra, trên vết sẹo còn lưu lại u quang liên tục luyện diệt tinh khí của lão tổ Nhan gia khiến cho miệng vết thương rất khó khép lại.
"Sát khí Thiên Võ".