Long Phi cũng bất ngờ không kịp đề phòng.
Công chúa chứng kiến nhiều thứ là sự thật, nhưng cảnh tượng này thì thật sự là lần đầu tiên gặp.
“Nếu cởi cả quần cộc ra thì sẽ náo nhiệt hơn nhiều”.
Nam đệ tử lại chậc lưỡi, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Theo lời Triệu công tử nói thì thế vẫn còn nhẹ chán, nếu không phải sau này còn muốn bắt cóc tống tiền kiếm tiền chuộc, hắn không ngại hạ tử thủ, đỡ phải để bọn họ ba ngày hai bữa lại đến kiếm chuyện, cái gì cũng phải để lại đường lui, cả bốn người họ đều là những cây tiền di động, đừng để hắn thấy họ đi ngoài đường, gặp lần nào bắt cóc lần đó.
“Buộc lòng phải thừa nhận, lần này có vẻ khá là tức tối đấy”.
Lời được thốt ra từ miệng người nào đó, nghe có vẻ khá là mới lạ.
Dứt lời, chân hắn không thể đứng vững được nữa, từ trên đài chiến đấu rơi xuống dưới, cả người cắm đầu xuống đất, hai cái chân ngắn còn run lên.
“Đó…”
Quần chúng vây xem chợt kinh ngạc, có tiết mục gì đặc biệt nữa hả.
Thật ra Triệu Bân đã sức cùng lực kiệt rồi nên mới ngất xỉu, hình dạng cải lão hoàn đồng này, dù lực chiến vẫn thế nhưng tư chất lại giảm đi một chút, cơ thể nhỏ bé không thể chịu nổi sự ăn mòn của chân nguyên, cũng không thể chịu nổi lực đại địa mênh mông.
Ngoài ra còn có cả ma đạo.
Một khi trạng thái ma đạo tan đi, hắn lập tức trở nên suy yếu.
Thế nên mới có tiết mục đặc biệt này.
Long Phi tiến lên xách cái bắp đùi Triệu Bân tiện tay rút ra, xách đi, các đệ tử khác ở đó thấy thế thì ho khan, Cơ Ngân cực khổ làm nên thanh danh cả đời lại bị xách lên như thế, mất sạch sành sanh, chói mắt nhất có lẽ chính là công chúa Đại Hạ.
Trò hay, đã đến hồi kết.
Tất cả mọi người đều nhìn lên đài chiến đấu.
Bốn người bọn Ngô Khởi vẫn còn nằm trong cái hố to kia kìa? Dù ngất rồi nhưng khóe miệng vẫn còn sùi bọt, trên mặt vẫn còn vẻ dữ tợn, ngoài sự dữ tợn ấy chính là nét đau đớn, bị Cơ Ngân đánh như con, đó không phải là nỗi đau bình thường, xương cốt kinh mạch cả người nát bảy tám phần, nếu không có linh dược cấp bậc khá cao cứu chữa thì chưa tới vài tháng sẽ không thể xuống giường được.
Đúng là huynh đệ cùng chung hoạn nạn!
Các trưởng lão bên ngoài vuốt râu bùi ngùi nói.
Ngày ấy ở cổng Đế Đô bị đánh tập thể, nay đến Thiên Tông còn bị đánh thảm hại hơn, đó là làm màu trong truyền thuyết, đó chính là một minh chứng sống, nổi tiếng nhất chắc là Cơ Ngân, dù đi đến đâu cũng có thể gây ra động tĩnh lớn, nhìn lại, thấy có trưởng lão đến mang bốn người đi, cái gì nên làm vẫn phải làm, thân phận của bốn người đều không đơn giản, bên trên trách tội xuống thì bọn họ không thể gánh nổi trách nhiệm.
Bên này, Long Phi đã lên đến sườn núi.
Nhìn Triệu Bân, đầu hắn vẫn cắm xuống dưới, cực kỳ tiêu chuẩn.
“Đúng là quái thai”.
Long Phi thầm thổn thức, cô ta xách Triệu Bân lên nhìn không chỉ một lần, nhỏ xíu thế này, sao lại có thể đánh đến mức đó! Dù có là lão tổ Hồng Uyên, thời trẻ cũng không yêu nghiệt đến mức này!
Khi cô ta xuất hiện một lần nữa thì đã đứng trên đỉnh Ngọc Linh.
Sau đó, tiếng bịch bịch vang lên.
Đỉnh Ngọc Linh có rất nhiều lôi trì, còn có một linh trì, là loại có thể chữa thương, Triệu Bân thì bị Long Phi ném vào linh trì, tên đó chỉ bị kiệt sức thôi, không có vết thương gì quá nặng.
Lực tái sinh không phải là vật trang trí.
“Tắm cho hắn”, Long Phi khẽ nói.
Cả người toàn máu là máu, cũng nên tắm rửa sạch sẽ rồi!
Sau khi ra lệnh, hai thị nữ tiến lên.
Sau đó, cái quần bé tí duy nhất trên người Triệu Bân cũng bị lột xuống.
Nhìn xem! Tiểu tử đó quả là đáng yêu, vuốt thật là thích.
Má hai thị nữ ửng hồng, con nít bình thường thì chẳng sao, nhưng đó là Cơ Ngân! Chẳng qua hắn chỉ cải lão hoàn đồng, tắm rửa cho thứ đó của Cơ Ngân thế này, cảm giác là lạ.
Long Phi thì vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra.
Ngoài mặt là thế, nhưng đó cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi.
Có một khoảnh khắc, cô ta đã ngoái đầu lại nhìn, chủ yếu là do tò mò.
Không biết đến khi nào Triệu Bân mới được mang về phòng, tĩnh lặng nằm trên giường ngủ, giấc ngủ cực kỳ ngọt ngào say sưa, có lẽ gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái, gom được không ít chiến lợi phẩm nên cả nằm mơ… Cũng là giấc mộng đẹp.
Chuyện vui không chỉ có một cái.
Hôm nay thành Thiên Thu lại xuất hiện dị tượng.
Là dị thượng đột phá Chuẩn Thiên.
Đúng vậy, cao thủ Ma gia lại có người thăng cấp lên cảnh giới Chuẩn Thiên, đó là tam trưởng lão, giậm chân tại chỗ ở Địa Tạng tầng cao nhất mười mấy năm, hấp thu linh lực đại địa, lại có được cơ duyên, nước chảy thành sống thăng lên Chuẩn Thiên.
“Được”.
Ma Tử lại trầm trồ khen ngợi, cực kỳ bất ngờ vui vẻ.
Người Ma gia cũng mừng rỡ, mới đó thôi đã có thêm ba cảnh giới Chuẩn Thiên rồi!
“Sức mạnh này thật sự rất huyền ảo”.
Đại trưởng lão Ma gia vung tay, tinh hoa đại địa quanh quẩn trên đầu ngón tay, nhìn lại mà xem, các trưởng lão Ma gia đều có thể đột phá, chỉ thiếu chút cơ duyên, trùng hợp, lực đại địa chính là tạo hóa ban tặng.
“Trưởng lão”, Phượng Vũ gọi.
Đại trưởng lão nhìn sang, thấy đỉnh một ngọn núi lóe lên tia sáng kỳ dị.
Khá nhiều người Ma gia tập trung lại đó, đang vây quanh quả trứng vàng quan sát, cái gọi là tia sáng kỳ dị đó xuất hiện từ nó, nó đang hấp thu linh khí thiên địa nên mới có dị biến như thế.
“Muốn ấp trứng?”
Đại trưởng lão liếc nhìn xem, sau đó hai mắt sáng rỡ.
Người Ma gia cũng tụ tập ngày càng nhiều, ngước mắt chờ mong.
Bên ngoài, sắc trời lại dần tối.
Trên giường, Triệu Bân vẫn còn đang ngủ.
“Mẫu thân”.
Hắn mộng mị, khẽ thì thào lên tiếng.
Đúng lúc Long Phi đi tới, nghe thấy tiếng gọi đó bèn ho khan, không biết còn tưởng đang kêu cô ta ấy chứ? Mẫu thân là tiếng gọi cực kỳ thân thiết, không phải là mẹ ruột thì không thể tùy tiện đáp lời, nếu đứa trẻ muốn uống sữa, thì nên đút hay là không đây? Thế nên mới nói nếu muốn thì tự sinh.
Cô ta đi tới trước giường xem thử.