Đám người Thi tộc làm việc rất năng suất, không lâu sau liền tạo xong Trầm quan đại trận, bọn chúng lấy cỗ quan tài làm trung tâm, đông tây nam bắc đều có một tòa tế đàn. Đội hình thi triển gồm mười hai người Thi tộc chia làm ba người một nhóm hợp lực chấp chưởng một tế đàn.
Sở Vô Sương và Thiên Vũ lặng lẽ quan sát.
Đám nhân tài Thi tộc này trong bụng có đủ mọi loại thủ đoạn.
Thuật pháp của Thi tộc là thứ mà ở Thiên Tông bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy bởi vì từ rất nhiều năm trước đã bị hoàng tộc liệt vào hàng bàng môn tà đạo. Nguyên nhân chính là bởi vì chưa bao giờ nhìn thấy cho nên bọn họ mới cảm thấy nó đặc biệt mới lạ.
Chỉ có một mình Triệu Bân là rất bình tĩnh.
Cái tên này đã trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn trong cuộc đời.
"Trầm quan".
Đám người Thi tộc trăm miệng một lời, cùng nhau kết một loại ấn quyết.
Ông!
Bọn chúng vừa dứt lời thì trên bốn tòa tế đàn đều có trận văn lưu chuyển.
Cỗ quan tài kia cũng ông ông chấn động, tro bụi năm tháng bám trên quan tài cũng rơi ra từng mảng.
"Thật xuất sắc quá".
Triệu Bân thầm thở dài rồi lấy ra Bá Vương cung, hắn không biết chiếc quan tài kia có lai lịch như thế nào, nhưng hắn biết chiếc đàn đá ở bên trong quan tài chắc chắn không phải là vật tầm thường, không thể để cho Thi tộc lấy đi mất. Vào thời khắc mấu chốt hắn sẽ lén bắn ra một mũi tên, Thiên Vũ và Sở Vô Sương ở bên cạnh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ông! Ông!
Cỗ quan tài vẫn đang run rẩy kịch liệt.
Sắc mặt của đám người Thi tộc bên kia không hề tốt một chút nào, bọn chúng dùng sức đến mức cả khuôn mặt đều đã đỏ lên gay gắt, bởi vì cỗ quan tài này quá nặng, nặng như một ngọn núi lớn, bọn chúng có mười hai người cùng nhau ra tay những vẫn không thể lay chuyển được nó.
"Mở cấm pháp".
Tên cầm đầu đám người Thi tộc quát lớn, cắn răng kiên trì.
Ngay lập tức đám người Thi tộc đều thay đổi ấn quyết, khí thế bạo tăng, trên ấn đường của kẻ nào cũng hiện lên một kí hiệu, từ kí hiệu bốc lên âm khí cuộn cuộn. Xem ra nếu như không chuyển được cỗ quan tài kia ra ngoài thì bọn chúng cũng sẽ không rời đi.
Cố gắng của bọn chúng đã không uổng phí.
Bọn chúng đã có thể lay chuyển được cỗ quan tài.
Ông!
Ông ông một tiếng, cỗ quan tài cổ xưa lại run lên.
Sau đó, tầng tầng ánh sáng đen lại lan tràn ra.
Phụt! Phụt! Phụt!
Những tiếng hộc máu vang lên, bốn tòa tế đàn của Trầm quan đại trận đã bị nổ tung, đám người Thi tộc đứng chấp chưởng cũng bị chấn bay. Bọn chúng còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã tiếp tục bị tầng tầng ánh sáng màu đen đánh trúng thân thể.
Hự!
Mấy người Triệu Bân cũng bị ảnh hưởng, chấn động đến mức phải bay ra ngoài.
Cục diện sau đó trở nên hết sức lúng túng.
Đám người Thi tộc chật vật đứng dậy, sau khi đứng dậy bọn chúng cũng không nhìn về phía cỗ quan tài mà nhìn về phía ba người Triệu Bân, trong chớp mắt cảm thấy sửng sốt. Thì ra ở đây vẫn còn có kẻ khác đang ẩn nấp, nếu như không có tầng tầng ánh sáng đen kia bức bọn họ nhảy ra thì bọn chúng đến tận bây giờ cũng không biết.
"Rắc rối rồi".
Triệu Bân đứng dậy vững vàng, trong lòng thầm tặc lưỡi.
Hắn vốn định đánh lén nhưng lại bị buộc phải nhảy ra.
Có quỷ mới biết được tại sao đám người Thi tộc này lay chuyển một cỗ quan tài mà cũng có thể khiến cho bọn họ bị tầng tầng ánh sáng đen kia chấn động đến mức bị buộc phải nhảy ra ngoài.
Hiện giờ cục diện đã trở thành mặt đối mặt.
“Các ngươi là ai”, tên cầm đầu đám người Thi tộc hừ lạnh hỏi.
Đám người Thi tộc còn lại cũng không hề nhàn rỗi, bọn chúng đều đã tìm một vị trí để bao vây ba người Triệu Bân. Về phần cỗ quan tài kia thì tạm thời gác qua một bên, nếu như bọn chúng muốn mang được bảo vật ra ngoài thì trước tiên phải thu dọn nơi này sạch sẽ.
"Huyết Y Môn".
"La Sinh Môn".
"Tộc Ám Dạ".
Đám người Triệu Bân cũng thật thú vị, ba người nói ra ba đáp án khác nhau.
Vừa dứt lời thì bọn họ liền liếc mắt nhìn nhau, trong thời khắc mấu chốt sao lại không ăn ý như vậy chứ?
Ông! Ông!
Đáp lại lời bọn họ lại là những tiếng ông ông.
Đám người Thi tộc đều đã thi triển thuật trầm quan khiến cho quan tài trồi lên khỏi mặt đất, bên trong quan tài tất nhiên là thi khôi, mỗi một người điều khiển hai thi khôi cho nên trên mặt đất lúc này đã trồi ra hai mươi bốn cỗ quan tài, cộng thêm mười hai kẻ thi thuật thì không còn gì bất ngờ nữa, ba người Triệu Bân phải đánh nhau với ba mươi sáu tên ở đây.
Đội hình này có thể nghiền nát ba người bọn họ thành tro bụi.
"Phá thuật trầm quan".
Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức, phần lớn những cỗ quan tài vừa trồi lên đều chìm xuống.
"Vậy cũng được sao?"
Cả Sở Vô Sương, Thiên Vũ cùng đám người Thi tộc đều choáng váng.
Tuy nhiên, khả năng của Triệu Bân cũng có hạn, trên mặt đất vẫn còn mười cỗ quan tài, dựa vào kích thước và khí tức mà nó toát ra thì chắc chắn là thi khôi cấp Địa Tạng, cộng thêm mười hai kẻ thi thuật của Thi tộc thì bọn họ vẫn phải chiến đấu với hai mươi hai tên.
"Cơ Ngân của Thiên Tông".
Tên cầm đầu đám người Thi tộc âm trầm cười, dường như hắn ta đã nhận ra Triệu Bân.
Triệu Bân hơi nhướng mày, che giấu tốt như vậy, làm sao hắn ta có thể nhận ra?
Sao không nhận ra được, uy lực của ngươi đáng sợ thế cơ mà!
Nếu như hỏi thì đây sẽ là câu trả lời của tên cầm đầu đám người Thi tộc kia.
"Tới sớm không bằng tới đúng lúc".
Tên Thi tộc thứ hai âm hiểm cười nói, hai mắt cũng sáng lên.
Đã nói mà. bên trong di chỉ Ma vực sao lại có một đứa trẻ chứ, quả nhiên nó là Cơ Ngân của Thiên Tông đã bị cải lão hoàn đồng! Tên nhóc này chính là một tòa bảo tàng, toàn thân đều là bảo bối, Thi Tổ còn từng nói với bọn chúng rằng muốn bắt tên nhóc này trở về nghiên cứu một phen, không ngờ bọn chúng lại có thể gặp được hắn ở đây.
“Để ta xem thử phải xử tên nào trước!”
Triệu Bân hung hãn nhìn thẳng vào từng tên Thi tộc.
Thiên Nhãn của hắn lóe lên ánh sáng huyền dị.
"Không có đồng lực thì Thiên Nhãn của ngươi chỉ là vật trang trí".
Tên Thi tộc thứ ba nhếch miệng cười, hắn ta cũng có Thiên Nhãn cho nên có thể cảm nhận được Thiên Nhãn của Triệu Bân mặc dù lóe ra ánh sáng huyền dị nhưng kì thực lại thiếu thốn đồng lực, căn bản không thể thi triển được bí thuật.
Nếu như còn đủ đồng lực thì ta nhất định sẽ Thuấn Thân giết chết con mợ ngươi.
Triệu Bân ho khan một tiếng, cũng cảm thấy rất lúng túng. Hắn vốn định dùng Thuấn Thân Tuyệt Sát hù dọa đám người này một phen nhưng xem ra vẫn không thể che giấu được nhân tài của đối phương. Cũng không thể trách được hắn, sau khi đánh một trận với Nguyên Thương thì hắn cũng đã tiêu hao hết đồng lực.
"Một lát nữa nhớ chạy cho nhanh đó".
Triệu Bân nhỏ giọng nói với Thiên Vũ và Sở Vô Sương.
Thiên Vũ và Sở Vô Sương không phản đối, không cần Triệu Bân nhắc thì bọn họ cũng sẽ nhanh chân chạy.
Hôm nay không nên kéo bè kéo lũ đánh nhau, đánh nhau chính là tự ngược thân.