Thương Khung ngồi khoanh chân, lặng lẽ vuốt râu, phong phạm dần tiến tới cảnh giới cao nhất.
Cường giả của Ma cung nhìn cường giả của Ma sơn và Ma gia bằng ánh mắt thăm dò.
Cường giả hai nhà không nói năng gì.
Im lặng tức là ngầm thừa nhận.
Chuyện dính dáng tới lão tổ, họ không dám đùa cợt.
“Tham kiến tiền bối”.
Các cường giả Ma cung đồng loạt đứng dậy, cung kính hành lễ.
Nội chiến thì nội chiến chứ lão tổ vẫn phải nhận, cho dù đây là thủy tổ của Ma sơn.
“Lão phu định hợp nhất năm mạch”.
Thương Khung điềm tĩnh nói, lời nói rất uy nghiêm.
Các cường giả Ma cung đưa mắt nhìn nhau rồi lại quỳ một chân và khấu đầu, dường như họ không có lý do gì để từ chối, cũng không dám từ chối. Nếu dám nói “không”, tiếp theo sẽ là một trận huyết chiến. Đối phương sở hữu đội hình hùng hậu, tiêu diệt dòng nhánh của Ma cung không khó. Tất nhiên, họ cũng không phải vì tình thế, mà là thật lòng quy thuận.
Cùng một gốc gác cả, hà tất phải tương tàn.
Quanh năm nội chiến, họ cũng mệt lắm rồi.
Ma tướng thứ sáu chính là nhân vật tầm cỡ lão tổ, để ông ta tới thu dọn tàn cục, quá mức hợp lý.
“Nơi này không an toàn, chuyển nhà thôi”, Thương Khung lại nói.
“Chuyển tới đâu?”, các cường giả Ma cung lí nhí hỏi.
“Núi Bất Tử”.
“Núi Bất Tử?”
“Yên tâm, an toàn hơn nơi này nhiều”.
Trưởng lão của Ma gia và Ma sơn cùng nở nụ cười thần bí.
Trưởng lão Ma cung không từ chối, ba dòng nhánh tập hợp lại, đùm bọc lấy nhau.
“Lão đầu, nhà ngươi có đèn Trường Minh không?”
Thấy trưởng bối đã bàn bạc xong, Triệu Bân mới chen vào.
Các cường giả Ma gia đồng loạt nhìn sang.
Nói thật lòng, sắc mặt họ có vẻ sa sầm khi nhìn Triệu Bân.
Nếu tin đồn không sai thì Thánh Tử Ma Khôi của nhà họ bị Cơ Ngân tiêu diệt.
Tất nhiên là có khúc mắc.
Nhưng họ cũng không phải người quá cổ hủ.
Nhưng nếu Ma Khôi không chọc giận Cơ Ngân, hắn ta cũng không bị tiêu diệt.
Đúng là thế sự vô thường.