Ân Trú quyết đoán nhổ cả gốc lẫn rễ của đế đô khiến một nửa Đế Đô bị đổ sập, không biết bao nhiêu phòng ốc lầu gác bị phá hỏng, cũng không biết bao nhiêu người bị chôn vùi trong đó. Biến cố ập đến quá nhanh và đột ngột khiến mọi người không kịp trở tay, nào ai biết rằng đi hóng chuyện còn gặp phải động đất.
“Đó… đó là gì thế?”
Không ít người ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn lên bầu trời.
Thứ đó giống như một cái cây, nói đúng hơn là bộ rễ của một cái cây, chúng quấn lấy nhau rất phức tạp, mỗi nhánh rễ vô cùng to lớn, màu sắc trong veo như pha lê, tỏa sáng lấp lánh, ngoài ra còn có linh lực dồi dào cuồn cuộn, đến mức linh lực đậm đặc biến thành khói mây, che phủ bầu trời khiến nó mông lung và mơ hồ.
“Đại… đại địa linh mạch?”
Các lão bối có ánh mắt khẽ há miệng, ánh mắt lộ rõ vẻ khó tin.
Họ chắc chắn không thể nhầm được, đó là đại địa linh mạch, là thể ngưng kết của tinh túy đại địa.
“Trời ơi, ta nhìn thấy gì thế này!”
“Hóa ra bên dưới Đế Đô có đại địa linh mạch”.
Dưới bầu trời, nhiều tiếng hô kinh ngạc vang lên. Đừng nói tới khán giả trong thành, đến cả bốn vị pháp sư hộ quốc cảm thấy choáng váng đầu óc. Với cấp bậc và bối phận hiện giờ mà họ không hề hay biết rằng dưới lòng đất của hoàng thành Đại Hạ ẩn giấu một kho tàng như vậy. Chẳng trách mỗi khi khoanh chân ngồi thiền, thỉnh thoảng họ vẫn ngửi thấy tinh khí của lòng đất.
“Là ai? Đúng là phí phạm của trời!”
Sau chút kinh ngạc là những tiếng mắng chửi vang vọng trời đất.
Ý nghĩa của đại địa linh mạch lớn đến mức nào, thế mà bị nhổ cả rễ lên.
Thế nhưng bầu trời có đám mây linh khí che phủ, cũng vì nhãn giới của họ quá thấp, không nhìn ra được ra ai, chỉ biết người đó rất đáng sợ, tới cả cao thủ Chuẩn Thiên cũng cảm thấy vô cùng áp lực, cứ như thể một ngọn núi đang đè xuống khu vực này.
“Ân Trú”.
Hoàng phi lảo đảo bước tới, có thể nhìn thấy người đó qua tầng mây.
Bà ấy lại một lần nữa đánh giá Ân Trú quá thấp rồi. Đại địa linh mạch có phân thân của bà ấy, thế mà bà ấy không hề phát hiện ra. Rõ ràng Ân Trú lại tạo ra hiện tượng giả bằng ảo thuật, mê hoặc phân thân của bà ấy, khiến bản thể cũng bị lừa theo.
“Chết tiệt!”
Hoàng phi quát lên một tiếng, gắng gượng đứng vững.
Bà ấy sử dụng cấm thuật bản mệnh, sát kiếm cũng được giơ cao, khôi phục tiên trận tru sát của đế đô. Tiếc rằng bởi vì linh mạch đã bị nhổ cả rễ, một nửa đế đô đổ sập nên nhiều góc trận cũng hư hại, tiên trận tru sát không còn hoàn chỉnh nữa, uy lực mà nó tạo ra không bằng nổi ba phần mười của thời kỳ đỉnh cao.
Đùng!
Sấm chớp tập trung lại thành kiếm mang thiên lôi lao ngược lên bầu trời.
“Tiên trận tru sát hoàn chỉnh, có lẽ ta sẽ kiêng dè đôi phần. Với uy lực như hiện tại mà nó cũng đòi đả thương lão phu?”, Ân Trú mỉm cười khinh nhờn, búng tay tạo ra một tia sáng màu trắng, ngưng tụ thành kiếm mang.
“Đó là… ánh sáng vô lượng?”
Người có kiến thức chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ánh sáng màu trắng là sức mạnh gì.