Hai người ngoan ngoãn lắm, bị giam cầm trên một đống đổ nát.
Đúng vậy, phủ của Tử Y Hầu đã biến thành một đống hoang tàn, nhìn đâu cũng thấy nhếch nhác.
“Nguy hiểm quá!”
Triệu Bân lầm bầm, nghĩ mà thấy sợ.
Hắn đã đánh giá thấp Đại Hạ, cũng đánh giá thấp Đế Đô, hóa ra nó còn có tiên trận này.
Thử nghĩ mà xem, nếu như đêm đó, khi hắn xông vào Hình Tháp, Đế Đô cũng dùng trận pháp này để bắt giữ mình, hắn sẽ không chạy ra nổi.
Trên thực tế, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, họ sẽ không dùng tới trận pháp này.
Còn về đêm hôm đó, không ai nghĩ rằng hắn có thể thoát ra khỏi Hình Tháp nên mới không nhúng tay vào.
Phải biết rằng, Hình Tháp cũng có tiên trận.
Nhưng kết cục khiến người ta trợn mắt há miệng, thế mà hắn thoát ra được.
Vì thế, các lão làng của Đế Đô từng âm thầm chửi mắng một phen, có mỗi một người mà cũng không bắt được, đúng là phế vật.
Nói tóm lại, Triệu Bân có thể thoát ra khỏi Hình Tháp, đúng là cực kỳ may mắn.
Tất cả mọi người đã đánh giá hắn quá thấp mới khiến kết cục trở nên lúng túng như vậy.
“Chậc chậc chậc”.
Bên ngoài đống đổ nát là những tiếng chặc lưỡi cảm thán.
Người hóng chuyện không sợ chưa đủ rắc rối, bóng người lố nhố đen kịt.
Một tòa phủ đệ đẹp đẽ, lại còn là phủ Tử Y Hầu, thế mà bị Triệu Bân và Ân Minh phá thành một đống đổ nát.
“Bắt giữ cho ta!”
Tử Y Hầu giận dữ rống lên, dẫn đầu Hoàng Ảnh Vệ lao tới.
Các cường giả trong phủ lảo đảo bước tới, vây quanh hai người này.
Thấy đống đổ nát này mà bước chân của Tử Y Hầu cũng không vững.
Đây là phủ đệ của lão đấy, vậy mà còn bị đánh thành thế này.
Lão với Ân Minh đúng là bát tự không hợp mà! Tính đi tính lại, hai người hợp tác đủ ba lần. Lần đầu dùng đại trận soát hồn, mất hết thể diện, lần thứ hai đưa cho hắn lệnh bài, Phù Dung bị cướp mất, đây là lần thứ ba, hợp lực lừa Cơ Ngân, chẳng lừa ra được thứ gì, còn khiến phủ đệ bị san phẳng.
Đau!
Dạ dày đau quặn lên.
Từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đau.
Triệu Bân thấy thế mà cười khẩy trong lòng.
Lừa.
Cho ngươi lừa ta nữa nè.