Thấy vậy, Triệu Bân lại ngẩng đầu lên theo bản năng.
Quả nhiên, hắn nhìn thấy tên to con ấy.
Tên đó, lại không phụ sự mong đợi của tất cả mọi người… Bị treo giữa lưng chừng núi.
“Chắc là không đi đánh con người ta nữa đó chứ!”, Triệu Bân đi tới, thuận miệng hỏi.
“Lần này đi tặng hoa”, Tô Vũ ho khan: “Vừa đến chân núi đã bị đánh”.
“Nói chung là vẫn có tiến bộ”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu, còn biết tặng hoa.
“Ngươi… Tại sao không mang giày?”, Kiếm Nam nhìn sang Triệu Bân.
“Chân không… Mát mẻ”.
“Ngươi nói như thế, đi ra ngoài rất dễ bị người ta đánh”.
“Ta không nói thế, ra ngoài cũng thường xuyên bị người ta đánh”.
Cao thủ so tài, đó là chuyện hết sức bình thường và dễ hiểu, lại khiến tất cả mọi người phải liếc xéo.
Vô nghĩa, vô nghĩa, Man Đằng vẫn phải buông con người ta xuống, tên to tướng này đầu óc hơi bé nhưng vẫn là người nghĩa khí, ít nhất hắn ta đã trông chừng giúp Triệu Bân trong Bí Phủ, Triệu Bân cũng biết.
“Không dùng được!”, Man Đằng đau nhe răng trợn mắt.
“Từ từ rồi cũng được thôi”, mọi người cùng nói một câu như thế.
“Thứ này, đừng truyền ra ngoài nhé”, Triệu Bân lấy ra mấy quyển sách cổ.
Chính là chồng quyển tâm pháp Huyền Thiên đã tranh thủ thời gian in ra thành nhiều bản, ở đây người nào cũng có phần.
“Tặng… Bọn ta hả?”, tất cả mọi người cùng nhíu mày.
“Không lấy hả?”
“Có có có”.
Tay chân người này lại nhanh hơn người khác một chút.
“Hẹn gặp lại”.
Triệu Bân bắt tay sau lưng, đi càng lúc càng xa.
Sau lưng, mọi người vẫn còn đứng đó cảm động.
Đó là công pháp cấp Thiên đấy, quý giá đến mức nào! Thế mà tiểu tử này nói cho là cho.
Thế nên mới nói:
Tìm bạn bè… Thì phải tìm người như Cơ Ngân vậy.
Bọn họ không nói lời vô nghĩa nữa, vội vàng chạy về đỉnh núi nhà mình để tìm hiểu tâm pháp cấp Thiên.
Lúc đi ngang qua đỉnh Lạc Hà, Triệu Bân còn lên đó dạo một vòng, tiện thể tặng cho Thanh Dao một quyển.
Khi hắn về đến đỉnh Tử Trúc thì cơm trưa đã được làm xong.
Hắn cực kỳ tự giác, tiện tay lấy bát cơm của mình ra.
“Nghe nói… Ngươi bắt được cá trong Bí Phủ hả?”, Lăng Phi chọc Triệu Bân.
“Không dễ bắt tí nào”, Triệu Bân nói xong bèn tiện tay ném lệnh bài Bí Phủ cho Lăng Phi.
“Thế này… Sao ta có thể mặt dày mày dạn như thế được”.