Thánh nữ Chu gia mỉm cười sau đó xoay người rời đi.
Khối đá này đã nằm ở đây mấy năm rồi, cuối cùng cũng có người mang đi.
Triệu Bân vẫn chưa rời đi, tiếp tục hưng phấn đi xung quanh chọn lựa, hai mắt liên tục liếc trái liếc phải, mỗi khi bước đến một khối đá nào thì hắn đều có thể nhìn thấy rõ bên trong, tám phần đều không có bảo bối, còn lại hai phần có bảo bối thì hơn phân nửa đều là những vật không xứng với giá cả của chúng.
Ở trong góc.
Hắn lại đụng phải lão đạo áo lót.
Khuôn mặt của lão ta đã trở nên đen hơn trước rất nhiều, lão ta liên tiếp chọn trúng mấy tảng đá không hề có bảo bối, vì muốn lấy lại oai phong mà đã tiêu hết 140 vạn tiên thạch.
Triệu Bân dừng lại bên cạnh một bãi đá.
Tảng đá này còn lớn hơn cái bồ một chút, nhìn bên ngoài không có điều gì thần kỳ nhưng hắn có thể liếc mắt nhìn thấy bên trong có bảo bối, đó chính là một đóa sen màu xanh tỏa ra sinh linh khí mênh mông, nhưng bị nguồn năng lượng thần bí cách trở nên sinh linh khí đều bị mắc kẹt ở bên trong.
"Liên Hoa Hữu Sinh", Triệu Bân lẩm bẩm.
Hắn đã từng nhìn thấy tiên vật này, ngày xưa ở phàm giới khi hắn bị cô lang dạ hành đánh rơi xuống vực sâu, chính nhờ có vài giọt tinh hoa của Liên Hoa Hữu Sinh đã khiến cho hắn khởi tử hồi sinh.
Không ngờ đến Tiên giới hắn lại gặp nó một lần nữa, hơn nữa còn tươi tốt chứ không héo rũ, đây chính là thứ tốt, những người sắp hết tuổi thọ thích nó nhất, chỉ cần dùng nó liền có thể sống thêm được vài chục năm
"Có chút đắt".
Lão đạo áo lót nhìn giá cả, tận 30 vạn tiên thạch!
Do dự vài giây thì lão ta cũng thu kính lúp rồi rời đi.
Lão ta vừa mới xoay người rời đi thì Triệu Bân đã lên tiếng: "Đạo hữu, ta muốn khối đá này".
Hửm?
Lão đạo áo lót vừa mới rời đi thì đã vòng trở lại, lão ta liếc mắt nhìn quét Triệu Bân từ trên xuống dưới liền nhận ra hắn. Trước đó không lâu hai người còn từng tán gẫu với nhau, đây chính là tên nhóc đã chạy ra khỏi núi.
“Tiểu bối, trong khối đá này không có bảo bối đâu".
“Lỡ như có thì sao?”, Triệu Bân cười nói.
"Không nghe lời lão phu thì chỉ có hại mà thôi", lão đạo áo lót ý vị thâm trường nói.
Thánh nữ Chu gia lướt đến gần phất tay áo giải cấm chế trên khối đá, tiện tay còn lấy đao ra.
"Ta mang đi", Triệu Bân vội vàng cản lại.
"Thật tiếc quá, những khối đá có giá từ 30 vạn đều phải cắt ra trước mặt mọi người", Thánh nữ Chu gia cười, tuy còn nửa câu sau cô ta chưa nói nhưng ngụ ý cũng đã rõ ràng: đây là quy củ của xưởng đá Chu gia.
"Thế... thì cứ cắt trước mặt mọi người vậy", Triệu công tử cười khan một tiếng, trong lòng lại không thể không oán thầm, quy củ cái quái gì chứ, đây rõ ràng là muốn đẩy hắn ra đầu sóng ngọn gió! Nhưng... hắn cũng không thể bỏ qua bảo bối này.
“Cắt”, Triệu Bân đưa túi trữ vật ra.