Nhưng hắn sẽ cố hết sức để “giữ chân” thiên kiếp. Đây là át chủ bài của hắn, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không độ kiếp. Nhiều việc cần xử lý, vào một ngày nào đó chưa biết trước, hắn sẽ đụng mặt Huyết Tôn, có lẽ còn gặp phải đất Phật và kẻ đã hạ chú. Hắn sẽ dùng thiên kiếp để bảo vệ người mà hắn muốn bảo vệ.
Khi đi ngang qua đỉnh Tử Trúc, một mình hắn lên đó.
Để thắp hương cho Vân Yên.
Đỉnh Tử Trúc dưới ánh trăng có vẻ thê lương.
Trước kia, trên đỉnh Tử Trú có một sư phụ và hai đồ đệ.
Bây giờ chỉ còn lại mình hắn, không biết nên cảm khái hay đau thương.
Xuống khỏi đỉnh Tử Trúc, hắn chạy thẳng tới hoàng cung.
Hắn tới hoàng cung không phải để ngao du sơn thủy, mà là để mượn đồ.
Mượn gì thế? Mượn lệnh bài của hoàng đế, mệnh lệnh từ hoàng đế có thể điều động ba quân.
Mấy ngày trước, hắn chỉ muốn cho nước Tiểu Nhật một bài học nhớ đời.
Vài ngày sau, thi thể Vô Sương bị hủy hoại, hắn cũng đổi ý rồi.
Trận chiến này, hoặc là không đánh, hoặc là đánh cho đến khi đối phương vong quốc.
Thế nên, hắn cần một đội quân mạnh mẽ và đủ tiềm lực.
Cả Đại Hạ này, chỉ có Long Chiến điều động được binh quyền.
Sau lưng hắn, Diêm La Mặt Quỷ cũng không nhàn nhã, dọc đường bám sát theo sau.
Đúng là một vệ sĩ đủ tiêu chuẩn, Triệu Bân đi đến đâu thì hắn ta theo đến đó, kể cả hoàng cung của Đại Hạ, hắn ta cũng theo sát không rời, đã vậy còn giỏi ẩn mình, xuất quỷ nhập thần nhu u linh, có đôi lúc Triệu Bân cũng không thấy được tung tích của hắn ta. Hắn không rõ tại sao Diêm La Mặt Quỷ lại quay về bảo vệ mình.
Nhưng đây là một tín hiệu cực tốt.
Hắn và La Sinh Môn không còn là kẻ thù nữa.
Nếu có thể, hắn muốn cùng môn chủ La Sinh Môn bàn chuyện liên minh.
Trong lúc này, hắn đã tới ngự hoa viên.
Long Chiến và hoàng phi đang lật cổ thư ở đình nghỉ mát.
Không thấy Long Phi đâu, nghe đám thị vệ nói rằng công chúa vẫn đang bế quan.
“Sao bị thương mà cứ chạy khắp nơi thế”.