Chiến trường do Ân Minh chọn nằm ở bên ngoài núi. Là túc chủ của Cửu Vĩ mà, một khi đánh nhau thì thể nào cũng gây ra động tĩnh lớn, nếu như thật sự đánh trong Thiên Tông. vùng núi này sẽ bị đánh tới hoang tàn mất.
“Bắt Ân Minh về đây cho ta!”, Dương Huyền Tông lạnh lùng hét lên.
“Hậu bối đánh nhau, tốt nhất chúng ta không nên can dự vào!”. Rất nhiều trưởng lão thờ ơ đáp.
Mấy trưởng lão đó đều là họ hàng của bọn Quỷ Minh được phái đến.
Ai cũng giữ chức vụ quan trọng trong Thiên Tông.
Giống như Dương Huyền Tông từng nói trước đây, vai trò chưởng giáo Thiên Tông của ông ta đang từng bước bị khống chế, sở dĩ Ân Minh ngông cuồng phách lối như thế là vì có người chống lưng ở phía sau và đó cũng chính là Vô Mi đạo nhân. Đương nhiên, Quỷ Minh và lão tổ U Huyền đã xem Ân Minh như một thanh kiếm bén, một thanh kiếm có thể dùng để đoạt quyền, còn về phần họ sẽ đối xử ra sao với Ân Minh sau khi đoạt quyền thì nói sau.
Linh Lung cũng đã đến.
Cô ta cũng không thể xoay chuyển được cục diện này.
Sư phụ của cô ta có đồ đệ thì lẽ nào bọn Qủy Minh lại không có sao? Hơn nữa, tất cả đều ở Thiên Tông, đều cùng cấp bậc với nhau, uy nghiêm của cô ta khó phát huy tác dụng, mà mấy người đó thì cũng đã quyết tâm muốn chống lưng cho Ân Minh rồi.
Trừ khi cao thủ cấp Thiên Võ đến, nếu không thì không ai có thể ngăn được sự thách đấu của Ân Minh.
Vì vậy muốn ngăn chặn được trận đại chiến này thì phải bắt tay từ phía Cơ Ngân.
Ép Cơ Ngân ở lại đỉnh Thanh Vũ thì họ sẽ không thể đánh nhau được.
Hèn cũng được, sợ cũng chẳng sao!
Tóm lại, không thể để Cơ Ngân đi, một nửa Cửu Vĩ cấp bậc đỉnh cao không phải loại mà Hung Hổ và Thương Xà yếu ớt có thể so bì được, Cơ Ngân có thể đánh thắng được Hung Hổ và Thương Xà không có nghĩa là hắn có thể đánh thắng được Ân Minh có Cửu Vĩ.
“Cơ Ngân, ta đợi đánh một trận với ngươi đây”.
Nụ cười nham hiểm của Ân Minh giống như ma chú, vang vọng khắp bầu trời Thiên Tông.
Không chỉ có Thiên Tông, đến cả bên Đế Đô cũng đã có người đến, đương nhiên là đến để xem kịch.
Vẫn chưa đánh nhau mà đã có cả biển người tập trung ngoài núi.
Cơ Ngân đánh nhau với Ân Minh, nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi!
Bên trong phòng, Triệu Bân không nói gì, hắn vẫn đang truyền chân nguyên cho Lăng Phi.
“Đừng đi”. Thanh Dao khẽ nói.
Cô ấy cũng đã từng được chứng kiến sự độc ác của Ân Minh.
E rằng trận chiến này không phải là để phân thắng bại mà là trận quyết đấu sinh tử.
Một là Cơ Ngân diệt Ân Minh.
Hai là Ân Minh giết Cơ Ngân.
Khi gặp phải túc chủ của Cửu Vĩ thì Triệu Bân hoàn toàn không có cơ hội giành được phần thắng.
Sức mạnh của hai người họ vốn dĩ không thuộc cùng một đẳng cấp.
Mục Thanh Hàn, U Lan, Xích Yên và Chiêu Tuyết cũng cùng nói chung một câu.
“Đừng đi”.
Chỉ có mình Lăng Phi đang tỉnh táo là nắm chặt lấy tay Triệu Bân.
“Yên tâm nghỉ ngơi đi”.
Triệu Bân mỉm cười, sờ lên mặt Lăng Phi rồi quay đầu bỏ ra ngoài phòng.
Bên ngoài đã có rất nhiều người.
Dương Huyền Tông, Linh Lung, Vân Yên, Chư Cát Huyền Đạo, Đan Huyền… Đều có mặt.
Mục đích của họ rất rõ ràng.