E rằng cũng chỉ có họ mới xứng với câu trời sinh một cặp.
"Thời đại đã thật sự thay đổi rồi", Thương Khung xúc động nói.
Thời đại này đã sinh ra những bậc anh tài, những ngôi sao sáng.
Cũng giống như Triệu Bân và tiểu nha đầu kia, một khi hai người bọn họ quật khởi thì chắc chắn sẽ trở thành huyền thoại trong thế hệ của mình.
"Chỉ nhìn là tốt rồi".
Tư Không Kiếm Nam ho khan, cảm thấy rất ngượng ngùng.
Hắn ta vẫn còn kém xa Triệu Bân và Liễu Tâm Như, hai hồi thiên kiếp càng nhìn càng run sợ, chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ chứ đừng nói là đứng bên trong đó. Ở đây còn có rất nhiều người khác cũng cảm thấy xấu hổ giống như hắn ta, chẳng hạn như Phượng Vũ cùng nhóc hám tiền, ai cũng biết mình vẫn còn kém xa hai người bên kia, họ mà bước vào thiên kiếp của thể Tiên Linh thì chắc chắn sẽ thân hủy hồn diệt.
"Thiên kiếp đáng sợ quá".
Diêm La Mặt Quỷ bị treo trên cây đang vô cùng kinh hoàng.
Hắn ta đang khiếp sợ đến mức quên hẳn việc giãy giụa.
Tòa thành này thật bất phàm.
Đám người trong thành lại càng bất phàm.
Cả Cơ Ngân và người đang độ kiếp đều là những yêu nghiệt nghịch thiên.
Lúc này đám người Kim Sơn lão quỷ trông lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bọn họ bị bắt đến đây sớm hơn, trước khi Liễu Tâm Như tỉnh lại thì bọn họ đã bị treo ở đây rồi.
Bọn họ đều đã được nhìn thấy dị tượng của thể Tiên Linh.
Tiểu nha đầu kia thật sự là một yêu nghiệt.
Chuyện này bọn họ đã rõ từ lâu.
Thiên kiếp khủng khiếp hôm nay xem như cũng đã được dự báo trước từ lâu, vì hợp tình hợp lý cho nên bọn họ cũng không quá chấn động.
"Trời ạ! Đó là thiên kiếp sao?"
"Là ai đang độ kiếp mà thiên lôi lại có nhiều màu như thế?"
"Là ai đang độ kiếp?"
Động tĩnh của thiên kiếp quá lớn đã thu hút người bên ngoài, những thanh âm cả kinh liên tiếp vang lên, cũng đã có không ít người chạy đến. Trên đường chạy đến nơi bọn họ vẫn không thể nhìn thấy rõ ai là người độ kiếp, chỉ thấy hư ảnh rồng bay phượng múa bên trong biển lôi.
Thiên kiếp khó lường.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy thiên kiếp rực rỡ thế này.
"Là ai?"
Mang theo nghi hoặc, có rất nhiều người đã chạy vào núi Bất Tử.
Ai cũng muốn xem thử người độ kiếp là thần thánh phương nào.
Nhưng sau khi bọn họ chạy vào trong núi Bất Tử thì đều lạc đường, một đám người cau mày nhăn mặt nhìn trái nhìn phải, những kẻ có nhãn giới cao mới có thể nhìn ra huyền cơ của núi Bất Tử, nơi này bị sương mù che lấp đều là do có bố trí mê tung trận, hơn nữa còn là mê tung trận cấp Tiên.
Nhìn ra được chuyện này thì tất cả đều kinh hãi tột độ.
Hầu hết trong số bọn họ đều đã từng đến núi Bất Tử nhưng chưa bao giờ nhìn thấy mê tung trận cấp Tiên.
Hơn nửa đêm còn chạy vào núi, bây giờ muốn ra cũng không ra được, bất đắc dĩ mọi người đều phải chạy lên các đỉnh núi cao cố hết sức theo dõi thiên kiếp nhưng đáng tiếc vẫn không thể nhìn thấy người độ kiếp là ai.
Còn có những kẻ không sợ chết đã rời khỏi các đỉnh núi gần đó để tiếp cận gần hơn với thiên kiếp.
Nhưng bọn họ vẫn quá xem thường mê tung trận, nó đã liên tục khiến cho bọn họ bị lạc đường, rõ ràng thiên kiếp đang ở ngay phía trước nhưng bọn họ làm cách nào cũng không thể lại gần được, thậm chí còn có người càng chạy đến gần thiên kiếp thì lại càng bị đẩy sang hướng xa hơn.
Chỉ trách Triệu Bân và Liễu Tâm Như đã chọn nơi độ kiếp nằm sâu trong núi Bất Tử bởi vì không muốn có kẻ khác nhìn lén được.
Muốn nhìn lén cũng không phải không được.
Nhưng tiền đề là phải phá được mê tung trận cấp Tiên.
Bằng không thì kẻ nào cũng không vào được.
Cho nên mới nói núi Bất Tử là một nơi rất tốt vì nó có Tiên trận bảo hộ không thể phá vỡ. Nếu như bọn họ độ kiếp ở bên ngoài thì chỉ có quỷ mới biết được sẽ thu hút tới bao nhiêu người, ngư long hỗn tạp. Thiên kiếp đã đáng sợ, nếu như sau khi độ kiếp còn bị kẻ khác đánh lén thì rất khó phòng bị.
Ở bên trong núi Bất Tử này thì ít nhất sự an toàn cũng không phải là vấn đề.
"Nơi quái quỷ gì đây?"
"Mê tung trận này thật tà hồ quá".
"Là kẻ nào đã bố trí pháp trận?"
Những tiếng kêu la liên tục vang lên, những kẻ chạy vào núi Bất Tử phần lớn đều đang lớn tiếng mắng chửi. Bọn họ chạy đến đây để xem náo nhiệt chứ không phải để chơi trốn tìm, thế mà đã không thể nhìn thấy người độ kiếp còn bị vây chết ở nơi này.
"Đợi thiên kiếp kết thúc thì sẽ xử lý các ngươi sau".
Đây là tính toán của Thương Khung và những người khác.
Trên sa bàn có hiện rõ tình hình bên trong núi Bất Tử lúc này: có bao nhiêu kẻ chạy vào, bọn chúng đang phân bố ở đâu, đang làm gì,... tất cả đều bị người trong thành theo dõi được.
Chỉ có điều vào thời khắc quan trọng này thì cũng không ai có thời gian để ý đến những kẻ đó.
Chờ Triệu Bân cùng Liễu Tâm Như an toàn vượt qua kiếp nạn thì bọn họ sẽ dọn dẹp từng kẻ một, đối với những kẻ có thù thì nhất định sẽ không thương tiếc đánh diệt, đối với những kẻ không có thù thì liền bắt sống rồi cho uống nước vong tình sau đó mới thả ra ngoài.
Nhưng nước vong tình cũng không thể cho kẻ khác uống miễn phí, mỗi một ngụm nước đều là tiền cả.
Nói trắng ra thì bọn họ sẽ cướp sạch.
Bọn họ không sợ nhiều người.
Người càng nhiều càng tốt.
Càng có nhiều người thì càng có nhiều tiền.
Đội hình cường giả của thành Thiên Thu cực lớn, ngoại trừ cường giả Thiên Võ thì còn lại bọn họ đều có thể tiêu diệt được, mà cho dù cường giả Thiên Võ có đến đây thì cũng không thể nào bước ra khỏi núi Bất Tử bởi vì mê tung trận cấp Tiên không phải chỉ là vật bày trí.
Ầm! Ầm!
Những tiếng sấm rền đinh tai nhức óc vẫn vang lên, lôi uy thiên kiếp đã được đẩy lên mức cao nhất.
Nó mạnh đến mức nào? Mạnh đến nỗi ngay cả Triệu Bân cũng không thể tự tin gánh nổi, thần long của hắn đã bị đánh rách thân thể mà chính hắn cũng đang đẫm máu, máu tươi bắn ra khắp nơi. Thiên kiếp thể Tiên Linh quá bá đạo, thiên lôi nhiều màu không chỉ rực rỡ mà còn vô cùng mạnh mẽ.
Ngay cả hắn còn như thế thì đừng nói đến Liễu Tâm Như.
Phượng hoàng của nàng đã bị đánh nát, y phục của nàng cũng nhuộm đỏ màu máu. Nàng bị thương hết sức thê thảm, ánh mắt đã mờ đi, khí huyết cùng tinh thần đều suy nhược, chỉ còn chấp niệm chống đỡ.
Thiên kiếp quá mạnh mẽ.
Có vài lần nàng còn suýt ngã quỵ bên trong biển lôi.
"Chống đỡ".
Trái tim của tất cả cường giả đều thắt lại, mấy người Tử Linh đều tái nhợt không còn chút máu, thiên kiếp này còn đáng sợ hơn rất nhiều so với những gì mà bọn họ tưởng tượng, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì Liễu Tâm Như sẽ bị đánh đến mức hồn phi phách tán.
Liễu Tâm Như không thể nghe thấy giọng nói của họ.
Chính xác mà nói thì ý thức của nàng đã mụ mị đi như thể nàng đã rơi vào trong mộng, không còn phân biệt được đâu là thực đâu là ảo.
Đây là một điềm báo rất nguy hiểm.
Thiên kiếp vẫn chưa kết thúc, bất kỳ sự phân tâm nào cũng có thể khiến người độ kiếp bị đánh thành tro tàn.
Ầm!
Lại có thêm thiên lôi đánh xuống nhấn chìm Liễu Tâm Như.
Bên trong biển lôi đã nhuộm đỏ màu máu vô cùng chói mắt.
"Triệu Bân, ta không chịu nổi nữa".
Liễu Tâm Như thì thào nói, tựa như chỉ mình nàng mới có thể nghe thấy.
Nguyệt Thần khẽ cau mày, cũng hết sức lo lắng.
Cuộc đời của Liễu Tâm Như phần lớn đều chìm trong bóng tối, nàng không rành thế sự và chỉ mới tu luyện võ đạo được hơn một tháng, nếu như không có huyết mạch nghịch thiên và chiến ý tiềm tàng thì nàng cũng giống như người bước đi trong bóng tối, chỉ cần đi nhầm một bước liền vạn kiếp bất phục. Nàng có thể chống đỡ được đến giờ phút này mà vẫn chưa chết đã là rất đáng quý rồi.
Dù sao nàng cũng không phải Triệu Bân.
Tên nhóc đó được trui rèn trong biển máu, đã sống sót vượt qua nhiều trận thiên kiếp, hắn có tinh thần và chiến ý không thể dập tắt, đã quen với thống khổ từ rất lâu.
"Như nhi, chúng ta phải bạch đầu giai lão".