“Sư phụ nói đệ tử có thể thường xuyên đến chỗ sư bá dạo chơi”.
Triệu Bân bổ sung thêm một câu, ý trong câu rất rõ ràng: Đệ tử có thể giúp sư bá luyện khí.
Lão Âu Dương lại cười lên, đã bảo mà! Vân Yên đỉnh Tử Trúc sẽ không vô tình đến thế đâu, thường xuyên đến Luyện Khí các thì lão ta có thể truyền hết pháp môn luyện khí cho Triệu Bân.
Chờ lão ta trăm năm tuổi rồi, Triệu Bân sẽ thừa kế cái nghề này.
Sau này, thuật luyện khí của lão ta sẽ không bao giờ xuống dốc.
Chẳng những không xuống dốc mà còn có thể phát dương quang đại! Sau này nhắc tới cái tên luyện khí đại sư Cơ Ngân thì mọi người cũng sẽ nhớ tới lão đạo Âu Dương, lão ta cũng tin chắc mình có thể bồi dưỡng Triệu Bân thành luyện khí đại sư.
“Hai người đang nói gì thế?”
Lão Trần Huyền hỏi theo bản năng, sao ông ta nghe chẳng hiểu gì thế này.
“Bí mật”, lão đạo Âu Dương cười thoải mái.
Lúc cười lão ta còn liếc sang nhìn Vân Yên, cô ta chẳng hiểu gì, sao tự dưng lại vui vẻ thế, nhiều người ở đây như vậy, dưng không cười với ta làm gì, sư huynh niềm nở thế khiến ta cũng không dám dối mặt, còn nữa, đang thì thầm cái gì với đồ đệ nhà ta thế? Chắc là không bàn về mấy món hàng đó đâu nhỉ?
“Giúp sư bá luyện khí thì ít nhiều gì cũng phải cho ta chút đỉnh chứ nhỉ”.
Triệu Bân thầm nghĩ trong kho tàng của lão đạo Ân Dương có rất nhiều huyền thiết hiếm thấy, một nửa số đó có tiền cũng chẳng mua được, lấy về nhiều nhiều để luyện nhập Long Uyên.
“Đáng chết”.
Lão đạo Âu Dương thì cười nhưng Hoàng Hiết thì lại nghiến răng nghiến lợi.
Đến tận hôm nay hắn ta vẫn không thể hiểu được tại sao sư phụ lại ưu ái Cơ Ngân như thế, hắn ta chỉ biết Hoàng Hiết này mới là chân truyền của Luyện Khí các, một tên vào bằng cửa sau như Cơ Ngân lấy tư cách gì!
“Về rồi à”.
Trong một thoáng, Triệu Bân ngước mắt lên nhìn về phía hắn ta.
Là Kim Huyền Chung trở về, gương mặt già nua đen kịt, mặt mũi nhăn nhó đến lạ, thậm chí cả Viên Miểu cũng không dám hỏi thăm, âm thầm đoán rằng sư phụ tức giận vì bị mất mặt.
Triệu Bân ngước lên, Kim Huyền Chung cũng nhìn về phía này.
Tìm suốt một đêm, cuối cùng cũng nắm được chút manh mối, là hơi thở.
Hơi thở của ai? Là Cơ Ngân.
Nếu lão ta đoán không sai, Cơ Ngân đỉnh Tử Trúc đã đến địa cung đó.
Hay có thể nói rằng địa cung bị phá hủy, bảo vật bị đánh cắp có liên quan đến Cơ Ngân.
“E là sẽ toang thật rồi", Triệu Bân thì thào tự nói.
Dù có phải là hắn hay không thì Kim Huyền Chung cũng đã nhắm vào hắn, bị một trưởng lão cảnh giới Địa Tạng tầng cao nhất nhắm vào, hắn sống tốt mới là lạ, thêm vào đó là Ma gia và Huyết Y Môn cũng không thể ngủ yên.
“Thiên Dương Kiếm Trảm”.
“Hắc Viêm Phệ Thân”.
Trên đài chiến đấu liên tục vang lên tiếng hét lớn, ánh lửa cứ lóe ra không ngừng.
Lâm Tà và Doãn Hồn đánh với nhau hừng hực khí thế, đến tận lúc này, hai người đã so được trăm chiêu, đúng như lời Triệu Bân nói, một trận chiến ngang tài ngang sức thì chưa đến vài trăm hiệp sẽ không phân thắng bại.
“Hay”.
Tiếng hò hét xung quanh ngày càng lớn, bên này hét to hơn bên kia.
“Đánh như hai người họ thì tỷ thí tân tông này đánh mười ngày nửa tháng cũng chưa xong”, lão Trần Huyền giơ tay lên miệng, ngáp không biết bao nhiêu lần, nhưng ông ta cũng xem trọng hai tiểu bối này, trong số đệ tử mới vào tông thì hai người cũng được xem là nổi bật, nếu không có gì bất ngờ chắc sẽ lên được hai mươi vị trí đầu.
Triệu Bân một công hai việc, vừa ngồi xem đại chiến vừa ngộ đạo.