“Có lễ”, Lương Khâu khép quạt lại, cũng chắp tay chào, nụ cười tươi như gió xuân, mỗi một hành động cử chỉ đều có phong phạm của người khiêm tốn hữu lễ, chúng tiên lại được dịp tròn mắt nhìn. Đúng là Thánh Tử Vấn Thế Tiên Tông, có vẻ còn hấp dẫn hơn lời đồn rất nhiều.
“Đợi ta với”.
“Cô đừng có kéo ta!"
“Ngươi không chịu thì ta sẽ không buông".
Bầu không khí hài hòa bỗng nhiên vang lên những câu nói hơi lạc quẻ.
Tất nhiên đó là đoạn đối thoại của Triệu công tử và Khương Ngữ Linh, không biết hai người đó đi đâu một vòng rồi lại đảo ngược trở về, mọi người trông thấy Khương Ngữ Linh đang kéo lấy cánh tay Triệu Bân, hơn nữa còn sống chết không chịu buông ra.
“Này…”
Khá nhiều thanh niên anh tài giật giật khóe miệng.
Ở đây nhiều nhân tài như thế, tại sao Khương Ngữ Linh cứ thích quấn quít lấy một tiểu Tiên Nhân vậy.
Đoạn đối thoại ban nãy khiến bọn họ không biết phải nhìn đi đâu, hai người đó, có thể dè dặt một tí được không vậy.
“Linh Nhi”, Khương Ngữ Nhu khẽ quát, chạy tới như một cơn gió kéo lấy Khương Ngữ Linh, tiện thể liếc nhìn Triệu Bân với ánh mắt lạnh như băng, trong đó còn ẩn giấu sát ý.
Một người khác cũng có thứ sát ý đó, chính là Lượng Khâu, miệng thì đang cười nhưng trong lòng hắn ta đã nổi cơn tam bành. Hắn ta là ai, là Thánh Tử Vấn Thế Tiên Tông, lần này đến thành Nam Thiên để tìm Khương gia cầu hôn, tuy vẫn chưa đến nhà họ Khương nhưng hắn ta đã chắc mẩm là nhà họ chẳng có lý do gì để từ chối, sẽ đồng ý vô điều kiện. Trong mắt hắn ta, Khương Ngữ Linh chẳng khác gì vị hôn thê của mình, nay, thấy Khương Ngữ Linh mập mờ với người khác khiến hắn không thể nén được cơn tức, đó là người con gái của hắn ta, lại bị kẻ khác vấy bẩn.
“Điều tra về kẻ đó cho ta”, Lương Khâu thốt ra một câu.
“Rõ”, có người lặng lẽ đáp lời, đó là trưởng lão của Vấn Thế Tiên Tông luôn âm thầm bảo vệ hắn ta.
Bên này, cuối cùng Khương Ngữ Linh cũng giật lại tay mình, lè lưỡi.
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, ở đây có nhiều người như thế, hình như ai cũng nhìn hắn.
Nhất là Khương Ngữ Nhu, nếu ánh mắt lạnh như băng đó có thể giết người thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần.
“Đạo hữu này trông mặt có vẻ lạ quá!”
Lương Khâu chậm rãi đi đến, nhìn Triệu Bân, ngoài cười như trong không cười.
“Khách qua đường thôi”, Triệu Bân cười, lập tức xoay người tìm chỗ trốn.
Lương Khâu như một bóng ma lướt tới cản đường hắn: “Gặp được tức là có duyên, chúng ta so tài một chút được không”.
“So tài một chút được không”.