"Kẻ đó đêm nay đã trộm lệnh bài", Linh Lung cười nói với hoàng phi.
"Vậy thì sao?"
"Vậy người không biết gì sao?"
Linh Lung vẫn cười, trong lời nói có rất nhiều thâm ý.
Đệ tử của Hồng Uyên rất có đầu óc. Lúc trước cả hai người đều đang ở phủ Đại Tế Ti, rõ ràng đối phương đã trộm được lệnh bài thông hành ngay dưới mũi của bọn họ, với đạo hạnh của hoàng phi thì chắc chắn không thể không biết.
"Tiên lực phản phệ, cảm giác của bản cung đã không còn tốt như trước".
Hoàng phi hít sâu một hơi, nói dối không hề chớp mắt.
Linh Lung không tin, rõ ràng là hoàng phi đang lừa cô ta. Tại sao lại phải lừa cô ta? Cô ta tin chắc rằng hoàng phi biết người áo đen là ai, có khả năng ẩn thân như vậy thì hiển nhiên không phải người thường, cô ta thậm chí còn nghi ngờ chính hoàng phi đã phái người trộm lệnh bài, cũng chính hoàng phi đã phái người đến cướp Phù Dung ra.
Không lâu sau đó Tử Y Hầu cũng đã hùng hổ đến đây.
Lão tất nhiên là đến đây để tìm hoàng phi chất vấn.
Hoàng phi lại tiếp tục nói dối. Bà ấy không biết làm như thế có đúng hay không, bà ấy chỉ biết Phù Dung là một người vô tội. Đừng nói là nhốt Phù Dung một năm, cho dù có nhốt mười năm hay trăm năm thì bọn họ cũng không thể tìm ra được ánh sáng vô lượng. Tử Y Hầu đã phát điên nhưng bà ấy thì rất tỉnh táo.
"Tìm".
"Tìm kỹ cho ta".
Bên ngoài hoàng cung liên tục truyền đến tiếng quát tháo của hoàng ảnh vệ.
Đế Đô náo nhiệt, thành Thiên Thu cũng hết sức náo nhiệt.
Nghe được tin tức, tất cả mọi người đều cả kinh.
Không có ai biết, kể cả đại trưởng lão Ma gia cũng không biết Triệu Bân đi cướp ngục, cho đến khi tin tức truyền đến thì tất cả mới choáng váng. Triệu Bân vừa ra ngoài một chuyến, chỉ tưởng là hắn đi bắt cóc tống tiền, không ngờ hắn lại gây ra chuyện kinh thiên động địa!
"Ngươi đã biết từ trước rồi sao?", cường giả thành Thiên Thu đều nhìn Huyễn Mộng hỏi.
"Ừm", Huyền Mộng mỉm cười gật đầu, cũng cảm thấy như trút được gánh nặng.
Không ngờ Triệu Bân đã thật sự làm được.
Mọi người đều hít sâu một hơi, không biết có nên văng tục một hồi hay không.
Đây là một tin tức tốt, đã cứu được Phù Dung thì Triệu Bân cũng không còn chuyện gì kiêng kị nữa.
"Hình tháp đáng sợ đến mức nào chứ?"
Thương Khung vuốt râu, vẻ mặt khinh thường.
Những người đã từng trải qua sóng to gió lớn đều không tin tà không tin quỷ.