Người nhà họ Chu đứng phía sau đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phần lớn mọi người đều nhìn cửu trưởng lão, nhìn thần sắc của họ thì rõ ràng là không biết gì về chuyện của roi sắt, thì ra cửu trưởng lão nhà họ có qua lại với Thiên Tông, còn tặng roi sắt cho đệ tử của Thiên Tông, giờ lại còn có một đệ tử khác của Thiên Tông đến hỏi thăm nữa.
Triệu Bân ra khỏi thành thì đi thẳng về phía đông.
Đi một lúc là đến vị trí cách thành tám mươi dặm về phía đông.
Cửu trưởng lão nhà họ Chu không lừa hắn, đúng thật là có một con sông ở đấy, hoặc cũng có thể nói đấy là một con sông lớn, chảy từ Nam ra Bắc. Hắn đứng bên bờ sông một lúc lâu, ánh mắt mơ hồ bất định, lòng thầm nghĩ chắc là Vương Trác đã gặp nạn, cũng có thể là ngã xuống sông khi bị đuổi giết nên roi sắt mới bị thất lạc, bị nước dạt tấp vào bờ, trùng hợp được cửu trưởng lão nhà họ Chu nhặt được rồi lại tặng lại cho Viên Miểu.
Nếu thật là như vậy thì e là Vương Trác dữ nhiều lành ít rồi.
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, tìm dọc theo dòng chảy.
Con sông có rất nhiều nhánh, tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Suốt dọc đường đi, hắn gặp ai cũng hỏi thăm.
Khổ nỗi, không có ai từng gặp hắn ta!
Thế là, một ngày nữa lại trôi qua.
Màn đêm buông xuống Triệu Bân mới dừng chân trên một mỏm đá, cố hết sức nhìn về phía xa nhưng chỉ thấy sóng lớn cuộn trào, không thấy bóng người này. Không biết Vương Trác đã bị cuốn đi đâu mất rồi, cũng không biết hắn ta có còn sống hay không.
Dường như phía đằng xa có ánh lửa.
Chắc là một thôn nhỏ, tựa núi giáp sông.
Triệu Bân uống một ngụm rượu rồi đi thẳng về phía thôn nhỏ đó, hắn muốn tìm ai đó hỏi thử.
A…
Đang đi nửa đường thì nghe thấy tiếng la thảm thiết.
Triệu Bân chau mày, bất giác chạy nhanh hơn, từ rất xa đã có thể nhìn thấy màu máu đỏ chói mắt, chắc là thôn làng đã gặp phải đám cướp, tiếng hét thảm hỗn loạn và thất thanh vang lên, không khó để tưởng tượng ra hiện trạng thảm thiết. Giống như thôn Sơn Hà ngày đó, ngoài Nhược Thủy ra thì không ai còn sống sót, đâu chỉ có chữ thảm không đâu.
Hắn chạy thật nhanh, chưa đầy một khắc đã tới nơi.
Tiếc là hắn vẫn đến muộn, đập vào mắt hắn là cảnh xác chết ngổn ngang.
Những người chết đều có một điểm chung, toàn bộ đều trở thành xác khô, chắc là đã bị ai đó hút thành xác khô.
“Tàn nhẫn thật!”, mặt Triệu Bân tái nhợt.
Người điềm tĩnh như hắn cũng không khỏi run lên khi thấy cảnh đó.
Mới đây thôi, họ còn là những người sống phơi phới mà giờ đây đều biến thành những cái xác khô, bất luận là người già hay trẻ sơ sinh được quấn trong khăn thì đều bị tàn sát, một mảnh đất bình yên cách biệt với đời bỗng trở thành địa ngục trần gian, một hồ máu chứa đầy oan hồn.
“Máu tươi thật tuyệt diệu!”
Sâu trong thôn có tiếng cười ngông cuồng, hung thủ vẫn chưa đi.
Triệu Bân đã phát hiện ra và tiến về phía đó, từ rất xa hắn đã nhìn thấy một người mặc áo đỏ, tràn ngập ma sát, mái tóc đỏ tung bay giống như Tu La, chẳng khác nào một ma đầu, khắp người đều là máu.
“Bóng người thật quen thuộc!”, Triệu Bân nheo mắt.
Ma đầu cũng đã nhận ra sự có mặt của hắn, lúc đang giết người thì đột nhiên quay lại nhìn.