“Đám cường giả của tộc xác chết kia có phải đã bị ngươi dụ đến núi Bất Tử rồi không?”, Ma Tử cười hỏi.
“Vẫn là ngươi hiểu ta nhất”, Triệu Bân cười cười, đưa cho hắn một bình rượu.
“Yên tâm đi mua tài nguyên tu luyện, phần còn lại giao cho chúng ta”, Ma Tử lộ ra hàm răng trắng như tuyết, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia tinh quang, lại ẩn giấu chút lạnh lùng, những năm này, Ma Gia luôn phải lẩn trốn, hiện tại không có gì ngáng chân, thù mới hận cũ, hắn phải tiếp tục tính.
“Được”, Triệu Bân nhấp một ngụm rượu.
Ra khỏi núi, hai bên chia tay nhau.
Triệu Bân đi mua tài nguyên.
Ma Tử và những người khác quay trở lại núi Bất Tử, hơn 30 cường giả của tộc xác chết, cũng coi như một gia tài, không nói đến cái khác, vũ khí của chúng cũng không phải đồ vật bình thường, nói không chừng có thể đổi lấy mấy trăm vạn ngân lượng.
“Cái mê tung trận chết tiệt này”.
Núi Bất Tử hôm nay đúng là náo nhiệt, những lời nguyền rủa nối tiếp nhau không dứt.
Hơn 30 cường giả Địa Tạng đuổi theo Triệu Bân đến đây, bị mê tung trận làm lạc đường, lại còn con mẹ nó lạc mất nhau, từ sa bàn bên này nhìn xuống, bọn chúng như ruồi không đầu, chạy tới chạy nói, dù thế nào cũng không thể thoát ra.
Lúc này còn đang mắng cha chửi mẹ kìa.
Ngoài sự tức giận, nhiều hơn là lo lắng, bọn chúng bị giam ở đây, còn Cơ Ngân thì sao? Có phải cũng bị giam ở đây hay không, nếu hắn ra ngoài rồi thì coi như toi, hắn chắc chắn sẽ báo cáo với Hoàng Tộc, dẫn Hoàng Ảnh Vệ đến cứ điểm của tộc xác chết.
Xong đời, đến lúc đó bọn chúng cũng sẽ bị xử lý thôi.
“Hắn sớm đã biết ở đây có mê tung trận rồi?”, một cường giả tộc xác chết lầm bẩm, ánh mắt lim dim, dường như đã đoán ra gì đó, tối qua Cơ Ngân một đường chạy trốn, chủ yếu là cố tình dẫn dụ chúng đến núi Bất Tử, kinh tởm là, đến bây giờ bọn chúng mới biết, bị giam cầm ở đây, chắc chắn không thể thoát ra được.
“Ừm, đúng là bổ mắt”, trên ngọn núi cao nhất thành Thiên Thu, Lăng Phi đứng cạnh sa bàn, tay cầm kính viễn vọng, cũng không biết mệt, đã đứng đây xem cả đêm rồi, có thể thấy rõ ràng từng người của tộc xác chết, người ngoài rõ ràng, người trong cuộc mù mờ, đúng là một cảm giác dễ chịu.
“Tính thời gian, cũng đã đến lúc quay về rồi”, Huyễn Mộng nói khẽ, đợi đám người Ma Gia trở lại, sẽ xử lý từng tên một, từ tối qua khi Triệu Bân dụ bọn người tộc xác chết đến đây, cô ta đã biết dụng ý của hắn, đánh không lại thì dụ đến núi Bất Tử, chờ có thời gian sẽ đánh sau.
“Về rồi”, một phân thân của Triệu Bân đột nhiên nói.
Lời vừa dứt đã thấy Ma Tử và cường giả Ma Gia vào núi, không thiếu một ai.
Phân thân của Triệu Bân lại phân ra mười mấy người nữa, cùng ra khỏi thành Thiên Thu, tầm nhìn của đám người này tương thông, ở đâu có người của tộc xác chết họ đều biết rõ.
“Đến nào các bảo bối”.
Cường giả Ma Gia xắn tay áo, cười vui vẻ nói.
Ầm! Ầm! A…!
Sau đó, không cần nhìn, chỉ cần nghe âm thanh.
Tiếng gầm và la hét nối tiếp nhau vang lên.
Đã đến núi Bất Tử thì đừng nghĩ đến chuyện một đánh một, dĩ nhiên là phải đánh hội đồng rồi, 5 đánh một. Tộc xác chết bị đánh cho không ngóc nổi đầu dậy, mỗi tiếng la hét là một người bị giết.
Linh cảm thật chính xác, chính là giết từng người một.
Điều duy nhất chúng đoán sai chính là, người giết chúng không phải Hoàng Ảnh Vệ của Đại Hạ mà là người của Ma Gia, trước khi chết, có thể làm rõ một việc, đó là quan hệ giữa Cơ Ngân và Ma Gia, dĩ nhiên không đơn giản, thật đáng tiếc, họ đã biết quá muộn, không kịp truyền tin ra ngoài nữa.
Cuộc vây giết không bao lâu thì kết thúc hoàn hảo.
“Hơn cả mong đợi nữa”.