“Xem ra Đại Hạ có không ít nội gián nhỉ!”
Triệu Bân cười khẩy một tiếng, hắn ta điều tra ra hắn nhanh đến vậy, chắc chắn vì có người tiết lộ bí mật.
Chuyện này đã không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là e rằng hôm nay hắn không thể đi nổi.
“Biến ngươi thành môt con rối, tàn đời mãn kiếp không thể siêu sinh!”
Tên áo đen mỉm cười khoe răng nanh, khẽ nhấc tay lên, năm ngón tay hướng về phía Triệu Bân, lực hút bỗng chốc xuất hiện.
Triệu Bân đứng không vững, bị hút về phía tên áo đen.
Keng!
Triệu Bân lập tức rút kiếm, dù không trốn nổi cũng không thể ngồi không chờ chết.
“Với tu vi của ngươi mà hòng đả thương được ta?”
Tên áo đen lộ vẻ bỡn cợt, nhẹ nhàng xòe hai ngón tay kẹp lấy đầu kiếm, mặc cho Triệu Bân dồn sức thế nào cũng khó lòng đâm kiếm sâu hơn dù chỉ chút ít. Quả thực, một võ tu Chân Linh như hắn còn lâu mới đả thương được cao thủ Địa Tạng.
Huống hồ kẻ này không phải cao thủ Địa Tạng thông thường, chí ít cũng phải từ tầng tám trở lên.
Uỳnh!
Tên áo đen búng nhẹ vào kiếm Long Uyên, Triệu Bân lại bị hất văng bởi dư chấn, máu thịt trên cánh tay hòa lẫn vào nhau.
“Đúng là một thanh kiếm tốt!”
Tên áo đen cầm kiếm Long Uyên lên, đánh giá nó với vẻ vui mừng.
Cao thủ Địa Tạng có nhãn giới của Địa Tạng, thanh kiếm này chắc chắn không được chế tác bằng huyền thiết thông thường.
Xoạt!
Ở bên kia, Triệu Bân đã bắt đầu trốn.
Khóe miệng tên áo đen khẽ nhếch lên, hắn ta xách kiếm Long Uyên, thong dong đi theo, giống như đang nhìn con sâu cái kiến giãy giụa. Hắn ta thực sự không nỡ tiêu diệt Triệu Bân, đợi khi bắt được, phải giày vò hắn sống không bằng chết mới hả giận.
Ở phía trước, một hang động lọt vào tầm mắt.
Triệu Bân tự giác lắm, chẳng cần nghĩ gì đã chui tọt vào trong.
Tên áo đen theo ngay phía sau.
“Hấp ta hấp tấp còn ra thể thống gì.”
“Hắn muốn giết đồ nhi.”
“Cảnh giới Địa Tạng thôi mà cũng làm ngươi sợ đến mức này à?”