Nam Thiên chân nhân đã đến, lão ta cũng không ngờ cục diện sẽ trở thành như vậy.
Hoa Tiên chân nhân cũng đã đến, ông ta cũng vô cùng kinh hãi, Khương Vấn Thiên đến sau cũng sửng sốt, không phải hắn đã đi rồi sao, sao bây giờ lại xông vào đại lao, còn bắt giữ Ngụy Hồng làm con tin?
"Vãn bối cũng không muốn làm chuyện này, là do hắn ta gài bẫy ta trước".
Triệu Bân thản nhiên nói một tiếng, kiếm căn nguyên trong tay lại càng bộc phát sát ý nồng đậm.
Không có ai nghi ngờ lời nói của hắn, tất cả mọi người trong thành này đều biết bản tính của Ngụy Hồng, hắn ta là một kẻ mưu mô tàn nhẫn, bao nhiêu năm nay có biết bao nhiêu người chết thảm trong tay hắn ta, tính toán số lượng chắc cũng gần cả ngàn người, ai bảo cha của hắn ta lại là thành chủ chứ? Triệu Tử Long nói hắn ta gài bẫy mình thì tám chín phần chắc chắn là sự thật, bằng không Triệu Tử Long cũng sẽ không gây ra cục diện lớn như vậy, ai lại rảnh rỗi tự mình đi tìm kích thích chứ?
"Có chuyện gì thì cứ từ từ nói", Hoa Hoa lão đạo cũng có mặt ở đó.
"Để cho ta đi thì ta sẽ thả hắn ta", Triệu Bân lạnh lùng nói.
"Ngươi muốn chết!", Ngụy Thường Viêm hiển lộ sát ý, ông ta rất ghét bị kẻ khác uy hiếp.
Phụt!
Một luồng huyết quang khác lại hiện ra.
Cánh tay còn lại của Ngụy Hồng cũng bị tháo xuống, tiếng thét thê lương thảm thiết vang lên,cảnh tượng cũng vô cùng đẫm máu, ai cũng biết Ngụy Hồng ra tay tàn nhẫn, thật không thể tưởng tượng nổi tên tiểu tiên nhân này còn tàn nhẫn hơn cả hắn ta!
"Sinh mệnh của bọn ta gắn liền với nhau, ta chết thì hắn cũng phải chết".
Triệu Bân không nhiều lời vô nghĩa, chỉ nói ra một câu ngắn gọn.
Chỉ một câu này là đủ, tất nhiên là hắn đang nói với Ngụy Thường Viêm, ông phải xử sự cẩn thận một chút, nếu như ông dám làm xằng làm bậy thì đứa con trai bảo bối của ông cũng sẽ cùng ta xuống địa ngục.
Quả nhiên.
Lời nói này rất có tác dụng.
Ngụy Thường Viêm thực sự sợ hãi.
Càng trì hoãn càng xảy ra nhiều biến cố hơn.
Ông ta cũng không muốn con trai mình chết.
Khai trận!
Thành chủ ngay lập tức lớn tiếng hạ lệnh.
Tất cả mọi người có mặt cũng rất hiểu ý nhường đường cho Triệu Bân mang theo Ngụy Hồng đi qua, không có ai ngăn trở mà cũng không có ai dám tiến lên ngăn trở trong cục diện này, lại càng không có ai dám âm thầm đánh lén Triệu Tử Long, xem sắc mặt thành chủ đã dữ đến dọa người, kẻ nào dám ra tay chắc chắn sẽ bị giết chết.
Đám đông tràn ra hai bên như nước chảy.
Một con đường lớn rộng rãi đã được nhường cho Triệu Bân đi qua.
Cũng may.
Đại lao không quá xa trung tâm thành.