Cảnh tượng này hôm nay đúng là hoành tráng thật.
Không nói đến chuyện khác, cứ xét về Tử Y Hầu và bốn vị đại pháp sư thôi, đến cả hoàng ảnh vệ cũng lôi hết tinh nhuệ ra. Vì Cơ Ngân, chưởng giáo còn dùng cả đại trận Tru Sát, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ đến run rẩy.
“Hắn không phải Triệu Bân”.
Khi rời đi, Liễu Như Nguyệt vẫn còn lầm bầm.
Cơ Ngân không phải Triệu Bân khiến cô ta yên tâm hơn nhiều.
Nếu Cơ Ngân là Triệu Bân thì cô ta phải hối hận biết chừng nào.
Vân Phượng cũng có cùng tâm lý này, khi xưa coi thường Triệu Bân, trước đó lại coi thường cả Cơ Ngân. Nếu cả hai là cùng một người thì thật châm biếm, chứng tỏ Vân Phượng này là một kẻ có mắt như mù!
“Cũng may không phải ngươi”.
Đào tiên tử mỉm cười, đồng thời thở phào một hơi.
Thử nghĩ mà xem, nếu con trai cũng bị bắt thì Phù Dung sẽ đau lòng tới mức nào.
“Bao nhiêu tiền như thế, hắn có tiêu hết được không?”
“Bao nhiêu tài nguyên như thế, hắn có dùng hết được không?”
Không ít đệ tử và trưởng lão tụ tập lại, rì rà rì rầm.
Nói thật lòng, ai cũng muốn kết bái cùng Cơ Ngân hoặc tạo dựng quan hệ gì đấy, trước đó hắn có tám trăm ngàn vạn, về sau có tài nguyên tu luyện tương đương một tỷ, cứ phải gọi là trọc phú! Tên đó đúng là giàu nứt đố đổ vách luôn rồi.
Sau đó lại là những lời mặc niệm.
Đại Tế Ti của hoàng tộc chắc phải khó chịu lắm nhỉ!
Nếu đổi lại là họ, ý nghĩ muốn đi chết cũng có luôn ấy chứ.
“Một tỷ?”
Hoàng phi Vũ Linh nghe xong mà giật mình.
Bà ấy đến không kịp lúc, hôm nay không ở đế đô và Thiên Tông, bây giờ mới quay về hoàng cung, nghe xong mà mất một lâu chưa kịp hoàn hồn. Lão hồ ly Ân Trú kia! Ông lắm tiền thật đấy!
Cũng chính vì thế, bà ấy mới thở phào.
Cơ Ngân “hớt tay trên” như thế, mẹ kiếp, thật sự quá là đỉnh!
Đỉnh Tử Lâm.
Triệu Bân ngủ rất yên giấc, sắc mặt trắng bệch, biểu cảm có thêm chút nhợt nhạt và đau đớn.
Bị người ta soát hồn đúng là đau khổ vô cùng, nếu căn cơ không đủ hùng hậu, chắc hẳn đã đau đến chết rồi.
May mà hắn chống trụ được.
Lại “vớt” được của Ân Trú một tỷ, tính đi tính lại, cũng rất xứng đáng.
Còn về căn cơ bị tổn hại, việc đắp nặn chỉ là vấn đề thời gian.
Hắn biết rõ, nhưng đám người Linh Lung thì không biết, biểu cảm của họ cực kỳ khó coi.
“Tại ta!”, mặt mũi Dương Huyền Tông tái đi.
Nếu lấy đại trận Tru Sát được lôi ra sớm hơn, cưỡng ép ngắt ngang việc soát hồn, Cơ Ngân cũng sẽ không thê thảm đến vậy.
Nếu đứa trẻ này bị phế bỏ thật sự, ông ta sẽ là kẻ đầu sỏ.
“Đa tạ”.
Tuy Triệu Bân chưa tỉnh dậy, nhưng trong lòng có một câu như vậy.
Hôm nay, hành động của Dương Huyền Tông thật sự khiến lòng hắn thấy ấm áp. Không thân không quen nhưng ông ta cam nguyện vì hắn mà đối đầu với Tử Y Hầu.
Thêm cả hành động của Linh Lung, Vân Yên, Chư Cát Huyền Đạo, Đan Huyền và lão Trần Huyền cũng khiến hắn thấy cảm động.
Có sư trưởng như thế, còn mong gì hơn.
Hắn muốn tỉnh dậy, muốn cảm ơn họ, thế nhưng không tỉnh lại được.