Còn bốn thanh niên trước mặt, tất nhiên là đại hoàng tử, tứ hoàng tử, ngũ hoàng tử cùng lục hoàng tử Đại Nguyên.
Lời đồn quả không sai, các hoàng tử Đại Nguyên đều là nhân tài, tất cả đều là cường giả Chuẩn Thiên.
So sánh giữa hai vương triều.
Cùng là hoàng đế mà xét trên phương diện này Long Chiến “kém vui” hơn nhiều, ông ta chỉ có một vợ, cũng chỉ sinh một trai một gái. Long Phi là túc chủ Cửu Vĩ của Đại Hạ, Long Dương thì quanh năm trấn giữ biên quan.
“Nguyên Không, đúng là chỉ có ông mới vậy”, Triệu Bân ngó lơ tất cả mọi người, chỉ nhìn hoàng đế Đại Nguyên.
“Người có thể khiến trẫm bội phục ở Long triều Đại Hạ của ngươi chỉ có hai thôi, một là Hồng Uyên, hai là Hồng Tước”, Nguyên Không điềm tĩnh lên tiếng: “Hôm nay có thêm một người nữa, là ngươi đấy Cơ Ngân”.
“Có thể khiến hoàng đế Đại Nguyên bội phục, vãn bối rất vinh hạnh!”, Triệu Bân nói xong lôi ra một thanh huyết kiếm, đó là bội kiếm của lão đạo Tử Tuyệt. Còn về phía Long Uyên của hắn, chắc hẳn đã bị người của Nam Vực nhặt mất rồi.
Cũng không sao, bất kể ai nhặt được, cho dù đối phương là cao thủ Thiên Võ, nếu không hao tốn vài ba tháng cũng khó lòng luyện hóa được kiếm Long Uyên của hắn. Đợi hắn bình ổn trận chiến này, hắn sẽ tìm kẻ đó tính toán một thể.
Điều này tạm thời không quan trọng.
Quan trọng là hắn bắt phải một hoàng đế giả.
Muốn bắt hoàng đế thật, phải dùng biện pháp cứng rắn.
“Giết cho ta!”
“Bất chấp sống chết!”
Hoàng đế Đại Nguyên hầm hừ, ra thánh chỉ giết Cơ Ngân.
Mệnh lệnh được hạ xuống, thị vệ mặc đồ đen bao vây bốn phía ào ào xông tới chèn ép hắn, toàn là cao thủ Chuẩn Thiên, cứ mười người thì có sáu người đạt đỉnh Chuẩn Thiên, khí thế khi họ liên thủ với nhau khiến trời đất nổ đùng đùng.
Triệu Bân thấy thế, quay đầu trốn vào tẩm cung của hoàng đế.
Khí thế mạnh hơn con người.
Hắn có giỏi đến mấy cũng không dám đối đầu trực diện với cả ngàn cao thủ Chuẩn Thiên.
“Đi đâu hả!”
Một lão già mặc mãng bào thét lên, lập tức đuổi theo tới tận tẩm cung.
Lão già mãng bào này không đơn giản, tuy tu vi mới đạt đỉnh Chuẩn Thiên nhưng đã có uy thế và khí vận của cao thủ Thiên Võ.
Triệu Bân ngoái đầu nhìn lại, ôi chao? Lại là người quen à, Hùng Thương Đại Nguyên đây mà.
Ngày trước, khi hắn đưa Mộng Điệp về sông Vong Xuyên, bị cường giả truy sát, vô tình gặp Hùng Thương. Bất đắc dĩ, hắn mới dùng thuật trầm quan để triệu hồi vua Man đời thứ nhất và vua Âm Nguyệt. Hai vị vua này cũng rất bá đạo, đánh cho Hùng Thương không ngẩng nổi đầu lên, đành phải dùng cách tự giáng tu vi mới miễn cưỡng chạy thoát được.
“Cơ Ngân, nộp mạng đi!”
Hùng Thương hét ầm lên, khí huyết cuộn trào.
Kẻ thù gặp mặt nên cực kỳ ngứa mắt, mà lúc này đây Hùng Thương giống như con sư tử đực phát cuồng vậy, đôi mắt già nua vằn đỏ tơ máu, gương mặt cũng rất dữ tợn, mới nhìn qua còn tưởng là ác quỷ.
Nếu không vì Cơ Ngân, ông ta đâu bị ép đến mức phải tự giáng tu vi.
Từ nay về sau, ông ta chỉ là cao thủ đạt đỉnh Chuẩn Thiên, không có duyên với cảnh giới Thiên Võ nữa.
Tất cả mọi thứ đều nhờ phước của Cơ Ngân.
Bây giờ hắn tới đế đô Đại Nguyên, đâu thể tha cho hắn được.