Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Phật âm lại vang lên, Bát Nhã đã đến tầng chín mươi tám rồi.  

             Sau khi niết bàn lột xác, cô ta thật sự là lục căn thanh tịnh, chỉ hờ hững liếc mắt nhìn Triệu Bân một cái rồi vượt qua bậc thang cuối cùng, trở thành người thứ hai bước qua thang trời sau Sở Vô Sương, đứng ở nơi cao nhất, Phật quang cũng trở nên rực rỡ hơn.  

             Sau cô ta, Mặc Đao, Hàn Tuyết, Liễu Như Nguyệt, Nguyệt Linh cũng vượt qua.  

             Ánh mắt của bọn họ có chút kỳ quái, chuyện gì thế này, thật sự đang đợi người đằng sau ư?  

             “Ngươi đứng đờ ra đó làm gì thế!”  

             Vô Niệm thoải mái đi tới, vỗ vỗ Triệu Bân.  

             “Mệt mỏi nên nghỉ ngơi một lát”.  

             Triệu Bân đáp lại một tiếng, vẫn còn nhìn xuống chân mình.  

             Trong khoảnh khắc đó, dao động kỳ lạ lại càng mạnh mẽ hơn, nếu không có hắn kiềm nén thì mầm tạo hóa đã lao ra ngoài rồi, xúc động như thế, tầng thứ chín mươi tám của thang trời chắc chắn có cất giấu món bảo bối lớn.  

             “Ta cũng mệt mỏi rồi, nghỉ một lát”.  

             Man Đằng đi đến, cũng đặt mông ngồi xuống.  

             Những lời tên đó nói hoàn toàn là sự thật, hắn ta thật sự mệt mỏi rồi, ngồi xuống còn phun ra một ngụm máu, cũng không biết là do uy áp hay là trước khi đến đây bị đánh quá tàn nhẫn mà lại nhe răng trợn mắt kêu rên.  

             Vì thế, sư phụ của hắn ta đang quan sát một nữ trưởng lão, gương mặt già nua ấy chợt tối đen, người đánh Man Đằng chính là nữ trưởng lão đó, ra tay không nặng không nhẹ, nói chung vẫn là ỷ lớn hiếp nhỏ, dám đánh đồ nhi nhà ta.  

             “Đánh hắn đó rồi sao”.  

             Sắc mặt nữ trưởng lão ấy à! Cũng không đẹp đẽ hơn là bao, tên to tướng đó đúng là đáng đánh! Đánh đồ đệ nhà cô ta thành như thế, món nợ này phải tính thật chậm rãi! Cô gái xinh đẹp như thế mà cũng ra tay được, làm trưởng lão bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên gặp được một tên trời sinh tính tình như thế.   

             “Sao không đi”.  

             Mục Thanh Hàn và U Lan cũng bước lên không rõ ai trước ai sau, vẻ mặt khó hiểu.  

             Triệu Bân không đáp, chìm vào tiềm thức, đầu vẫn còn có chút mơ hồ.  

             Hắn thầm niệm thanh tâm chú, tinh thần lại trở nên thanh tĩnh, nhấc chân bước qua bậc thang cuối cùng.  

             “Hôm nào phải nghiên cứu thật cẩn thận mới được”.  

             Triệu Bân thầm nghĩ trong lòng, bậc thứ chín mươi tám này chắc chắn có chứa dị bảo.  

             Bên dưới, tiếng bịch bịch cứ kéo đài mãi, không phải đệ tử nào cũng như nhóm yêu nghiệt kia, có thể thoải mái đi đến bậc cuối cùng, các đệ tử khác vẫn đang cẩn thận bước lên trên.  

             Đáng nói chính là Lâm Tà và Doãn Hồn.  

             Hai tên đó không vừa mắt nhau, mỗi lần gặp lại muốn lao vào đánh lộn, dù đang lên thang trời thì cũng ngươi chạy ta đuổi, chơi từ dưới lên đến trên, thậm chí còn vượt qua cả bọn Tô Vũ, không kẻ nào chịu tuột lại phía sau.  

             Lần này là Doãn Hồn thắng.  

             Hắn ta thắng có hơi thảm, lúc lên đến bậc cuối cùng thì cả người toàn máu là máu.  

             Nhưng theo hắn ta nghĩ thì nó vẫn rất đáng giá, thua bởi Lâm Tà trong tỷ thí tân tông, lần này, cuối cùng cũng tìm lại được chút thể diện, ngồi trên bậc thang cuối cùng với cảm giác thoải mái chưa từng có.  

             Lâm Tà lại không nghĩ thế.  

             Nếu không phải do thời gian không thích hợp thì chắc chắn hắn ta sẽ chạy tới tìm Doãn Hồn đánh một trận.  

             Sau đó, Đường Hạo thiếu chủ Đường Môn cũng vượt qua những bậc thang.  

             Không phân biệt trước sau với hắn ta chính là Giang Hồng, nội gián của Huyết Y Môn vẫn có tư chất rất mạnh.  

             “Ta cũng thấy mất mặt thay các ngươi đấy”.  

             Kiếm Nam thổn thức, người hắn ta nhìn là bọn Tô Vũ với Dương Phong.  

             Đều là những đệ tử lâu năm, thế mà lại bị người ta đuổi kịp rồi vượt qua.  

             Dương Phong cười gượng, Tô Vũ cũng ho khan, ở đây có rất nhiều đệ tử cũ cũng có vẻ mặt như thế, không phải do họ không đủ xuất sắc, mà là lần này nhóm yêu nghiệt quá đáng sợ, Nguyệt Linh đệ tử mạnh nhất của đợt trước cũng chẳng thể sánh bằng chứ đừng nói gì đến bọn họ.  

             Có thể vượt qua, bọn họ đều có thể vượt qua được, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.  

             “Không thể gắng gượng nổi thì có thể nghỉ ngơi một chút”.  

             Rất nhiều trưởng lão la lên, đồ đệ nhà mình đều quá sức rồi.  

             Những lời đó rất có tác dụng, hơn sáu mươi phần trăm người đã ngồi xuống thềm đá nghỉ ngơi.  

             Triệu Bân không nhìn xuống dưới, chỉ nhìn chằm chằm tầng thứ chín mươi tám.  

             Sở Vô Sương cũng liếc sang xem thử, hôm nay Cơ Ngân có gì đó rất lạ, thang trời huyền ảo thật đấy, nhưng tại sao cứ nhìn chằm chằm vào bậc chín mươi tám, tiếc là tầm nhìn của cô ta có hạn, không tìm thấy manh mối gì.  

             Không chỉ mình cô ta, cả những trưởng lão nội môn đứng trên cao cũng không hiểu mô tê gì.  

             Triệu Bân nhắm mắt lại, cộng minh với mầm tạo hóa trong đan hải, tĩnh tâm cảm nhận.  

             Lần cảm nhận này khiến tầng thứ chín mươi tám chợt run lên.  

             Sau đó, luồng sáng mắt thường không thể nhìn thấy được bắn lên từ thềm đá, không người nào phát hiện, cả Triệu Bân cũng không thể nhìn thấy, chỉ biết là có một sức mạnh kỳ dị bay vào trong đan hải của hắn, sáp nhập vào mầm tạo hóa.  

             Khoảnh khắc đó, khí lực của hắn chợt run lên.  

             Cũng trong khoảnh khắc đó, mầm tạo hóa lại cao thêm một tấc, lá mầm nhỏ nhắn trong suốt phát sáng, ẩn chứa chân nguyên mênh mông, lại cung cấp cho hắn khí huyết cuồn cuộn, nháy mắt tràn ngập đan hải.  

             “Lực sinh mệnh dồi dào thật”, các trưởng lão chợt bật thốt lên.  

             Cả các đệ tử đã lên đến bậc cuối cùng cũng ngoái đầu nhìn lại, quan sát Triệu Bân từ trên xuống dưới.  

             Ấy!  

             Có một tiếng vang rất nhỏ, chỉ mình Triệu Bân nghe thấy.  

             Thăng cấp, tên này lại thăng cấp rồi, từ tầng thứ năm lên tầng thứ sáu, có một luồng sáng từ trên đầu hắng vụt thẳng lên trời, tạo thành dị tượng huyền ảo trên không trung.  

             “Tùy tiện như thế ư?”, các trưởng lão lại giật giật khóe miệng.  

             “Sư muội, hình như đồ đệ nhà muội lại thăng cấp rồi”, lão Trần Huyền vuốt chòm râu.  

             “Ngộ đạo trong nháy mắt ư?”, Vân Yên thì thào, ngẩng đầu nhìn lướt qua dị tượng, nó mờ ảo như chỉ chợt lướt qua, nhưng tu vi của đồ đệ cô ta thì thật sự đã bước lên Huyền Dương tầng thứ sáu.  

             “Đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người!”  

             Chư Cát Huyền Đạo thầm chậc lưỡi, còn yêu nghiệt hơn cả lúc ở thành Vong Cổ.  

             Các trưởng lão đang nhìn, các đệ tử ngoại môn vẫn đang cố đi lên trên cũng đang nhìn, sau đó thổn thức chậc lưỡi, người ta đã lên đến bậc cuối cùng, còn thăng cấp, nhìn lại bọn họ, vẫn còn dây dưa trên những bậc thang trời.  

             Phụt!  

             Đang ngước lên nhìn thì Triệu Bân đột nhiên phun máu.  

             Một ngụm máu phun ra khiến hắn cũng ngu người.  

             Cả hắn còn như thế nữa là các trưởng lão và đệ tử khác, đứng đó thăng cấp, sau đó lại hộc máu ư? Vân Yên khẽ nhíu mày, đêm qua cô ta đã kiểm tra khí lực của Triệu Bân, tiểu tử đó không có vết thương nào trên người mà!  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK