Đây chỉ mới là sào huyệt của Ma sơn thôi.
Không chừng những chi nhánh khác vẫn còn cao thủ.
“To gan thật, dám xông vào Ma sơn của ta!”, một ông già mặc mãng bào hét lên.
Đó là đại trưởng lão của Ma sơn, là cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh cao đúng chuẩn.
Trông ông ta lớn giọng vậy thôi chứ thực tế không hề tự tin.
Mặc dù ở địa bàn Ma sơn của mình nhưng lực lượng của đối phương thật sự quá lớn mạnh.
Nếu như đánh nhau thật, chưa chắc Ma sơn của ông ta có thể thắng.
Đến cả ông ta mà còn như vậy thì càng không phải nói đến những cao thủ khác của Ma sơn, ai cũng nheo mắt lại.
Trong lòng họ suy đoán lai lịch của đối phương, chỉ mỗi việc dám lẻn vào thành cổ của Ma sơn thì bên kia cũng đã không tầm thường rồi.
Lẽ nào là người của Trấn Ma Ti sao?
“Lão Quỷ, lâu quá không gặp”.
Đại trưởng lão Ma gia mỉm cười, cởi áo bào đen xuống, để lộ ra khuôn mặt.
Các trưởng lão Ma sơn nhìn thấy ông ta thì đều chau mày, đương nhiên họ nhận ra Đại trưởng lão Ma gia, vậy cũng có nghĩa những người đến đây đều là người của Ma gia. Vậy thì kì lạ quá, trong ký ức của bọn họ, Ma gia không có cảnh giới Chuẩn Thiên, bây giờ lại có nhiều cao thủ Chuẩn Thiên đến vậy đồng loạt xuất hiện ở đây, điều này khiến họ thật sự cảm thấy sốc. Nếu như đã là cao thủ của Ma gia thì rõ ràng là muốn đến phá hoại, đã bao nhiêu năm nay rồi, nội chiến giữa năm tộc không ngừng diễn ra, các bên đều có ân oán với nhau.
“To gan thật”.
Đại trưởng lão Ma sơn hét lớn, bùng nổ chân nguyên.
Đó là một tín hiệu, các cao thủ của Ma sơn tiến vào điện cũng sôi sục máu lửa, uy áp của họ chồng chất lên nhau, bùng nổ làm đại điện chấn động đến mức liên tục rung lên ầm ầm, cục diện trở nên căng thẳng như sắp đánh nhau đến nơi.
“Bọn ta không phải đến để đánh nhau”. Nhị trưởng lão của Ma gia mỉm cười.
“Bọn ta đến là để thu phục Ma sơn”, Tam trưởng lão Ma gia nói thẳng mục đích của họ.
“Thu phục?”. Đại trưởng lão Ma sơn cười lạnh lùng rồi nói: “Ma gia dựa vào đâu chứ?”
“Dựa vào ta!”, Thương Khung lạnh lùng đáp rồi từ từ bước ra.
Ông ta vừa dứt lời, tay cũng cởi phăng áo bào đen ra, để lộ khuôn mặt.
Đây là khuôn mặt thật sự của ông ta, giống hệt như tám ngàn năm trước.
Các trưởng lão của Ma sơn nhìn thấy ông ta thì đều ngây người, sao trông người này quen đến thế? Hao hao giống với lão tổ Thương Khung của Ma sơn, bây giờ chân dung của Thương Khung vẫn còn đang được treo trong từ đường của Ma sơn để thờ cúng mà.
“Ngươi… Là ai?”, đại trưởng lão Ma sơn nhìn chằm chằm.
“Tên ta là Thương Khung!”. Thương Khung lạnh lùng đáp, mặc dù tu vi không cao nhưng khí thế lại vô cùng uy nghiêm.
“Cũng tức là Lục Ma tướng”. Triệu Bân nói thêm.
Bao nhiêu người ở đó chỉ có hắn là chuyên nghiệp nhất, khi bước vào trong đại điện Ma sơn, hắn đã cởi giày, mắt lại nhìn ngang liếc dọc, chăm chăm tìm bảo bối, hơn nữa hắn cũng đã tìm ra. Dựa vào cảm giác đại địa linh chú, hắn đã tìm ra được bảo tàng Ma sơn, chính là ở dưới đại điện rộng lớn này, chắc bên dưới có một địa cung. Còn về việc có gì bên trong, tạm thời hắn chưa cảm nhận được vì bí pháp che mắt tổ truyền của Ma sơn rất kỳ diệu.
“Không thể nào”.
Người trong điện xôn xao, các cao thủ của Ma sơn không sao tin nổi.
Lão tổ của Ma sơn đã chết từ tám ngàn năm trước rồi, không thể nào còn sống được, mà dù sống thì cũng chẳng thể sống lâu được như vậy, Ma gia muốn đến phá hoại nên chắc đã tìm một người đến để mạo danh.
“Lão tổ nhà mình mà cũng không dám nhận sao?”, Lục trưởng lão của Ma gia mỉm cười và nói.
“Nói lung tung, lão tổ của bọn ta đã qua đời từ lâu rồi”, Tam trưởng lão của Ma sơn lạnh lùng đáp.
Ông ta vừa dứt lời, bên tai lập tức nghe thấy một tiếng “vù”. Một tia sáng đen bay ra từ trong ống tay áo của ông ta, nói đúng hơn, đó là một con dao găm như đao, đen từ đầu đến cuối, bên trên còn có khắc những đường vân khá cổ xưa. Con dao găm rất có linh tính, không ai gọi nhưng chính nó lại tự bay ra và lao về phía Thương Khung, sau đó nó cứ bay trên không vòng quanh Thương Khung, không ngừng rung vù vù, như đang kích động và nghẹn ngào.
“Dùng đao Phệ Hồn của ta có quen tay không?”
Thương Khung chậm rãi nói với dáng vẻ vô cùng oai phong.
Không sai, là đao của ông ta! Giống như tên gọi của nó, đó là binh khí chuyên dùng để chém võ hồn.
Năm xưa ông ta từng tế luyện nó cả trăm năm.
Và cũng từ lâu, đao Phệ Hồn đã được nuôi dưỡng ra Linh.
Đương nhiên đao của ông ta vẫn nhận ra được chủ là do Linh của đao Phệ Hồn vẫn còn được giữ nguyên.
“Chuyện này…”
Tam trưởng lão của Ma sơn thấy vậy thì ngây mặt ra.
Đao Phệ Hồn đúng thật là binh khí của lão tổ Thương Khung, truyền từ đời này qua đời khác mới đến tay của ông ta. Mặc dù nó có Linh, rất mạnh nhưng Linh của đao Phệ Hồn lại ngủ quên nhiều năm, sau khi Thương Khung chết, nó đã chìm vào giấc ngủ, các đời chủ nhân của đao Phệ Hồn, bao gồm cả ông ta trong đó cũng đều từng thử đánh thức Linh của nó.
Nhưng ngặt nỗi chưa từng có ai thành công.
Bây giờ không ngờ nó lại tự thức tỉnh.
Rõ ràng là nó đã ngửi thấy khí tức của chủ nhân nên mới tự chạy ra nhận chủ.
Điều này cũng có nghĩa người đang đứng trước mặt thật sự là lão tổ Thương Khung. Ông ta có thể nhìn ra được, lẽ nào những cao thủ khác của Ma sơn không nhìn ra được sao? Sự thật thắng hùng biện, đao Phệ Hồn nhận ra chủ là minh chứng tốt nhất.
“Người, thật sự là lão tổ Thương Khung sao?”, Tam trưởng lão của Ma sơn há miệng.
“Còn có thể giả sao?”, Thương Khung không nói gì, là Đại trưởng lão của Ma gia nói giúp ông ta.
Không khí trong điện đột nhiên trở nên yên lặng.
Phần lớn đám người Triệu Bân đều đứng vòng tay.
Nhưng các cao thủ của Ma sơn phía đối diện thì đã có phần choáng váng, mọi việc cứ như đang nằm mơ, bọn họ cần có thời gian để thích ứng. Qua tám ngàn năm rồi, lão tổ vốn đã chết lại còn sống và đứng sờ sờ ở đây, ai mà dám tin.
Chính vì biết bọn họ đã choáng váng nên bọn Triệu Bân mới không nói nhiều.
Nghĩ, từ từ mà suy nghĩ đi!
Nghĩ thông rồi thì chúng ta sẽ có chuyện để nói với nhau.
Nếu như nghĩ không thông, bọn ta sẽ giúp cho các ngươi nghĩ thông.
Bất quá là đánh nhau một trận thôi.
Không biết đến lúc nào, mọi người lại giương mắt nhìn nhau.
Sau đó, đại trưởng lão Ma sơn dẫn đầu, đằng sau là các cao thủ khác, đồng loạt quỳ một gối, khấu đầu làm lễ: “Bái kiến lão tổ!”
“Không cần đa lễ”.
Thương Khung phất tay, dáng vẻ rất oai phong.
Các cao thủ của Ma sơn đứng dậy, ai nấy đều khép nép, ánh mắt nhìn Thương Khung cũng đầy vẻ kính sợ.
Ổn rồi!
Các trưởng lão của Ma gia thầm mỉm cười.
Chỉ cần Ma sơn chịu nhận Thương Khung thì chuyến đi này của bọn họ đã thành công được một nửa. Mặc dù truyền nhân của năm tộc trong Ma vực đấu đá nhau liên miên nhưng lão tổ đã đích thân đến, làm gì có chuyện không nhận chứ! Đừng nói người đến là Thương Khung, dù là các Ma tướng khác, bọn họ cũng phải nhận, thời đại thay đổi cũng không sao, lòng người không đổi là được rồi.
“Mệnh lệnh của ta còn có giá trị không?”, Thương Khung thu đao Phệ Hồn về lại rồi mỉm cười nhìn mọi người.
“Tất cả nghe theo hiệu lệnh của lão tổ!”. Các cao thủ của Ma sơn đồng thanh hét lên rồi lại cùng nhau quỳ một gối xuống và khấu đầu.
“Ta muốn xây dựng lại Ma vực”. Thương Khung lạnh lùng nói.
Ý nghĩa của câu nói đó rất sâu xa.
Các cao thủ Ma gia đều là người từng trải, sao họ có thể không hiểu được.
Ý của lão tổ rất rõ ràng, ông ta muốn hợp nhất Ma gia và Ma sơn, không chỉ có hai tộc của bọn họ mà sau đó nhất định còn có cả Ma quật, Ma điện và Ma cung, muốn xây dựng lại Ma vực thì phải thống nhất truyền nhân của cả năm mạch.