“Ân Trú chết rồi?”
Ở đế đô, ở Thiên Tông hay ở núi Bất Tử đều có tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Không ai đưa ra đáp án, quân đoàn ngụy bí giả bị tiêu diệt hàng loạt chính là đáp án.
“Ai tiêu diệt đó?”
Nhiều người trèo lên cao để nhìn ra xa hơn, người đầu tiên mà họ nghĩ tới là Triệu Bân.
Nhưng bất kể là ai, cục diện khó khăn bên phía ngụy bí giả được hóa giải rồi.
“Đi!”
Đám đông cường giả cũng không rảnh rỗi, họ chạy thẳng lên tiền tuyến.
Nhóm ba kẻ gây rối đã chết mất một, chỉ còn lại Huyết Tôn và Ác Vương.
Nói đến hai kẻ này, sắc mặt cả hai rất dữ tợn, dường như biết rằng Ân Trú đã chết, chính vì thế mới “hỏi thăm” hết mười tám đời tổ tông của Ân Trú, nhất là Huyết Tôn, lão ta là người tức tối nhất.
Lại là Ân Trú.
Lại “tuột xích” vào lúc quan trọng rồi.
Thế nên mới nói:
Dựa vào ai chẳng bằng dựa vào chính mình.
Đôi mắt của hai kẻ này lóe lên hung quang, lại lần nữa dồn sức, thêm nhiều con rối và ác linh được triệu hồi, chúng ào lên lục địa như cơn sóng thủy triều. Cho dù không có Ân Trú, họ vẫn có thể tiêu diệt được triều Long Đại Hạ.
Soạt!
Triệu Bân nhanh như chớp, hắn cũng đang trên đường lên tiền tuyến.
Ma Tử và Phượng Vũ cũng có mặt, gắng hết sức để theo bên cạnh hắn, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn sang. Thế mà tiểu tử này giết được một vị Chuẩn Tiên, lại thêm một chiến tích nghịch thiên nữa, đủ cho hắn chém gió tám trăm năm rồi.
“Tình hình chiến sự thế nào rồi”, Triệu Bân đột nhiên hỏi.
“Theo tin tức từ các bên truyền về, đang đánh nhau rất thảm khốc”, Ma Tử hít một hơi thật sâu, thần sắc không dễ nhìn lắm: “Huyết Tôn và Ác Vương, một kẻ trốn ở Đông Hải, một kẻ trốn ở Nam Vực, triệu hồi vô số con rối và ác linh, dù có hai con mắt thiên không cũng chưa tìm được vị trí của chúng”.
“Tiêu diệt Huyết Tôn và Ác Vương là có thể phá được trận này”, Phượng Vũ bổ sung.
“Tú Nhi?”, Triệu Bân lại nhìn vào ý thức, chăm chú nhìn Nguyệt Thần.
“Không tìm thấy”, Nguyệt Thần thản nhiên.
“Hay là mở con mắt thần linh thêm lần nữa?”
“Con mắt thần linh cũng chỉ có thể mở một lần ở phàm giới”.
“Tại sao?”
“Nếu dùng thêm lần nữa, ta và ngươi đều phải chết”, Nguyệt Thần thong thả đáp.
“Chỉ nhìn trộm một lần thôi mà, còn đến độ mất mạng được sao?”, Triệu Bân thăm dò.
“Ngươi coi kẻ trừng phạt là vật trang trí à?”, Nguyệt Thần liếc xéo Triệu Bân: “Đó là một vị thần đấy”.
Ực!
Triệu Bân nuốt nước bọt ừng ực.