Hắn lại dám xông qua Hồng Trần lộ.
Thế nhưng vị tiên đầu tiên của hồng trần lại chết như thế, nếu người thân bạn bè của hắn ở phàm giới biết được, không biết sẽ đau lòng đến mức nào, có lẽ vì hóa thân đã quấy nhiễu tinh thần bà ta, nên tim bà ta cũng chợt nhói lên.
“Nhanh lên”.
“Nhanh hơn chút nữa”.
Bên này, Triệu Bân vẫn lao đi như một cơn gió trong thông đạo không gian, liều mạng chạy về phía đối diện, lần trốn chạy này đã nằm trong kế hoạch của hắn, biến cố duy nhất chính là trận Tinh Không này, nên biết rằng thành Nam Thiên bên kia đã đóng trận Tinh Không thì thông đạo không gian cũng sẽ biến mất, hay có thể nói là hắn sẽ bị không gian hất văng ra ngoài, thời gian còn lại không nhiều lắm.
Đúng là nhắc cái gì lại gặp cái đó.
Thông đạo chợt ầm ầm run lên.
Tiêu rồi, hắn đã bị ném ra khỏi không gian, khi xuất hiện lại lần nữa thì đã là một bầu trời sao, bước chân hắn không vững, suýt chút nữa ngã nhào, vì trận Tinh Không đã đóng lại nên hắn bị ném vào khe hở không gian, cả người toàn vết máu.
Chờ đến khi đứng vững mới đảo mắt nhìn quanh.
Đập vào mắt hắn chính là biển trời sao sâu thăm thẳm.
Hắn cầm kính viễn vọng cố gắng nhìn thật xa, hắn bị ném ra từ thông đạo không gian, thông đạo đó lại dẫn từ Bắc Đẩu Tinh đến Bắc Cực Tinh, tính lại đường đi, có lẽ cũng sắp đến Bắc Cực Tinh rồi.
Quả nhiên.
Cuối tầm mắt hắn có thể lờ mờ trông thấy một ánh sao le lói, như một điểm sáng nhỏ, nếu hắn đoán không sai thì đó hẳn là Bắc Cực Tinh, vì khoảng cách quá xa nên mới nhỏ bé như thế.
Tiếp theo.
Hắn phải tự bay tới đó rồi.
Nếu tính dư ra một chút thì cao lắm là mười ngày nửa tháng hắn có thể đến Bắc Cực Tinh, hắn tính toán rất cẩn thận, cuối cùng đã trốn thoát khỏi thành Nam Thiên, tuy là mọi thứ có hơi lệch khỏi quỹ đạo nhưng vấn đề chỉ là thời gian.
Triệu Bân nuốt một viên đan dược, đi thẳng về phía đó.
Trong khoảng thời gian này, hắn thầm học được Tử Phủ Tiên Huyền.
Thủ pháp này vô cùng kỳ dị, một vòng thiên vận xoay chuyển, cả người nóng hôi hổi, nhất là đan hải, hệt như đang bị một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, nhưng đan hải của hắn lại dần lớn lên, tiên lực và lực huyết mạnh cũng lượn lờ bên trong.
“Thú vị”.
Hai mắt Triệu Bân sáng rỡ, tiếp tục thực hiện.
Lần này, đan hải của hắn lại có động tĩnh lớn hơn, có sấm sét rền vang, có mưa rơi xuống, cũng có những dị tượng cổ xưa xuất hiện, thiên lôi cứ nhảy nhót bay lượn khắp nơi, Long Uyên cũng không chịu ngồi yên, vui vẻ trong đan hải của hắn, còn lén chém cho thiên lôi một kiếm, khiến thiên lôi cứ phải chửi má nó.
Lột xác.