Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Điểm này Thương Khung có thể nhìn ra rõ ràng nhất, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy trạng thái của cô ta thì ông ta đã nhận ra sự quỷ dị, rõ ràng là người đã chết nhưng vẫn còn tồn tại ở dương gian, hơn nữa còn có thể nói được.  

 

Cô ta yên lặng rời đi.  

 

Cô ta nép mình dưới tán cây hoa đào, ngủ rất an yên.  

 

Tử Linh lướt tới như gió, nhướng mày nhìn lướt qua rồi mang cô ta đi, nhưng gọi mấy lần cũng không thấy cô ta tỉnh lại, có lẽ khi ở trong trạng thái xác sống thì giấc ngủ yên chính là nơi nương náu tốt nhất của cô ta.  

 

"Như nhi".  

 

Triệu Bân mở miệng, lại gọi một tiếng.  

 

Tiếng gọi lần này đã được đáp lại.  

 

Liễu Tâm Như đang ngủ say đã chậm rãi mở mắt.  

 

Hồi lâu cũng không thấy nàng có phản ứng gì, chỉ cứ như vậy lặng lẽ nhìn bầu trời, đôi mắt rất trong trẻo, thanh tao tuyệt mỹ, linh hoạt tuyệt vời, nàng đã không còn là người mù nữa.  

 

"Đây là... đâu?"  

 

Liễu Tâm Như lẩm bẩm, thần sắc mờ mịt.  

 

Bởi vì đã ngủ quá lâu, lúc này cả cơ thể nàng đều trở nên mơ mơ hồ hồ, bởi vì đã mù quá lâu cho nên thế giới kỳ quái này khiến cho nàng cảm thấy thật không chân thực, nàng luôn có cảm giác như mình vẫn còn đang lạc trong giấc mộng.  

 

"Đây là thành Thiên Thu".  

 

Triệu Bân vươn tay ra, mỉm cười ấm áp.  

 

Lúc này Liễu Tâm Như mới ngoái đầu nhìn lại, sững sờ nhìn Triệu Bân, nàng không nhận ra khuôn mặt xa lạ này nhưng nàng nhớ rõ thanh âm của Triệu Bân, đã sớm khắc ghi vào trong linh hồn, chỉ cần hắn nói ra một chứ thì nàng liền có thể nhận ra.  

 

Đây là Triệu Bân, tướng công của nàng.  

 

Cảnh tượng tiếp theo ấm áp lạ thường.  

 

 

 

Trên đỉnh núi, hai bóng dáng ngồi tựa vào nhau, thành Thiên Thu mặc dù không có phân chia ngày đêm nhưng hôm nay dường như bầu trời còn hiển hiện chút tà dương trên đỉnh núi chiếu rọi bóng dáng của hai người đẹp như một bức tranh.  

 

"Đúng là một con lợn", Tô Vũ nói.  

 

"Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu", Kiếm Nam lại bồi thêm một câu.  

 

Hai người ta một câu ngươi một câu khiến cho tất cả mọi người bật cười.  

 

"Không biết nếu như Liễu Như Nguyệt biết được chuyện này thì tâm trạng sẽ như thế nào?", Lâm Tà thở dài nói.  

 

Thành thật mà nói, tất cả mọi người đều muốn biết.  

 

Tất cả mọi người đều đã từng nghe nói qua đoạn tình duyên giữa Triệu Bân và Liễu Như Nguyệt, cũng đã từng nghe nói qua hôn lễ thay cột đổi xà trước kia. Vì chuyện Tử Y Hầu truy nã Triệu Bân mà chuyện của Triệu Bân đã truyền khắp Đại Hạ, nhưng không có ai ngờ thê tử mù của hắn lại là một nhân tài, chưa bàn đến thiên phú, chỉ bàn về huyết mạch thì người bình thường đã không thể nào so sánh được với nàng.  

 

Trong số đó cũng có cả Liễu Như Nguyệt.  

 

Sơ với thể Tiên Linh của Liễu Tâm Như thì thể Thiên Linh của cô ta chẳng đáng để nhắc tới.  

 

Không biết đến khi nào thì Triệu Bân và Liễu Tâm Như mới xuống núi.  

 

Triệu Bân thì không sao, hắn vốn là kẻ mặt dày thịt béo, làm gì cũng không biết xấu hổ.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK