Nhìn từ đằng xa, họ thấy một bóng hình to lớn, một chú hồ ly ảo ảnh với chín cái đuôi cực kỳ chói mắt, hào quang như thiên tiên bắn ra vạn đạo, khí thế bạo ngược. Từng luồng khí tức như gió bão, thậm chí còn có cả quầng khí lan ra khắp xung quanh. Các trưởng lão đã đến trước đó còn chưa kịp đứng vững đã bị hất văng ra ngoài, nhìn lại mới thấy đỉnh núi kia rung lắc cực độ, có dấu hiệu đổ sụp xuống, gạch ngói bay tứ tung rồi rơi xuống như đá vụn, động tĩnh cực kỳ lớn.
“Sao… còn đánh nhau chứ”.
Dương Huyền Tông đang ở lưng chừng núi không khỏi giật giật khóe miệng.
Ở bên cạnh, thần sắc của Linh Lung cũng rất đặc sắc. Bọn ta lao tâm khổ tứ tạo cơ hội tiếp xúc riêng cho hai ngươi là để hai ngươi giao lưu tăng cường tình cảm chứ không phải để hai ngươi đánh nhau.
“Ta không muốn đánh, là do mồm miệng hắn quá ti tiện”.
Đây sẽ là câu trả lời của Long Phi Đại Hạ, cô ta ngồi đó rất đàng hoàng, thế nhưng tên kia ngôn từ cử chỉ khinh suất. Cô ta là người đứng đầu Thiên Tông của Đại Hạ, là công chúa của triều Long Đại Hạ, đâu từng bị người ta đùa giỡn như thế bao giờ.
“Tú Nhi, cô lại gài ta”.
Triệu Bân mặt mũi đen sì, hắn đâu rảnh đi chòng ghẹo Long Phi, cũng không có gan chòng ghẹo công chúa của Đại Hạ. Đây là kiệt tác của Nguyệt Thần, chọc giận Long Phi để hắn bị đấm cho không biết Đông Tây Nam Bắc.
“Ăn đòn cũng là một kiểu tu hành”.
Nguyệt Thần nói chuyện lúc nào cũng đầy học vấn như thế.
Trời biết đất biết, câu nói này đã hàm súc lắm rồi. Ai ngờ tính tình Long Phi nóng như lửa thế, không một câu thừa thãi mà đã đánh nhau luôn, ngay lập tức hóa cửu vĩ. Triệu Bân còn không đứng vững được.
“Đánh không lại cũng không mất mặt”.
Nói xong, Tú Nhi bồi thêm một câu.
Câu này là thật, bởi Triệu Bân và Cửu Vĩ Tiên Hồ không cùng một đẳng cấp.
Uỳnh!
Trong lúc này, Long Phi tung thêm một chiêu Đại Suất Bi Thủ Luân.
Triệu Bân khẽ “hừ” một tiếng, liên tục lùi về sau, bàn tay của Long Phi còn chưa kịp tới, hắn đã cảm nhận được khí thế hùng hồn như đỉnh Thái Sơn đè xuống. Nếu bị một chưởng này đánh trúng thì không chết cũng bán thân bất toại.
Không phải Long Phi mạnh, mà là Cửu Vĩ Tiên Hồ mạnh.
Trong lúc nguy cấp, hắn dùng thuấn thân, gắng gượng tránh được chưởng này.
Hai chân hắn nhanh nhẹn nên cũng tránh được, nhưng tòa cung điện sau lưng hắn thì chịu tội thay, bị một chưởng của Long Phi hất bay. Cung điện nguy nga tráng lệ cũng bay luôn ra khỏi đỉnh núi, vài giây sau mới rơi xuống, đè sập luôn Cửa Hiệu Lâu Đời của lão Trần Huyền.
“Hôm qua lão tử mới khai trương mà!”
Lão Trần Huyền ôm ngực, đập quán của người ta mà thản nhiên thế à!
Đùng! Binh!
Cùng với những tiếng nổ đùng đoàng, từng đình nghỉ mát, từng dãy lầu gác, từng tòa cung điện bay ra khỏi đỉnh núi, hoặc là đập vào người khác, hoặc là đập vào ngọn núi khác, khung cảnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Long Phi nổi điên không sao hết, nhưng nếu Cửu Vĩ Tiên Hồ nổi điên thì Thiên Tông cũng bị gỡ ra từng mảnh.
“Dừng tay!”
Linh Lung đã leo lên đỉnh núi, khí thế của cao thủ Chuẩn Thiên bỗng chốc xuất hiện.
Dứt lời, cô ta ngẩng mặt lên là thấy Triệu công tử bay qua đỉnh đầu mình. Hắn bị Long Phi tặng cho một chưởng mà bắn ra như một bao cát, bay khỏi đỉnh núi, sau đó “rầm” một tiếng biến thành chữ “đại” nghiêm chỉnh dính lên vách đá ở đỉnh núi đối diện.