"Mẹ của ta rốt cuộc đã phạm phải tội gì?"
Triệu Bân nghiêm túc nói, kỳ vọng nhận được một đáp án chuẩn xác.
Hoàng phi hít sâu một hơi rồi nói: "Ngươi đã từng nghe nói tới ánh sáng vô lượng chưa?"
Triệu Bân nhẹ lắc đầu.
"Người ta đồn rằng khi tiên nhân tọa hóa thì sẽ lưu lại công đức cả cuộc đời ở nhân gian, tạo phúc thiên thu cho đời sau. Công đức này mặc dù vô hình vô lượng nhưng lại có thể hiện ra dưới dạng ánh sáng gọi là ánh sáng vô lượng, vô cùng huyền diệu thần kỳ", hoàng phi chậm rãi nói: "Mười năm trước Ân Trú đã tuyên bố sẽ tạo ra một trận pháp có thể dẫn được ánh sáng vô lượng vào trong. Lão ta thật sự đã làm được, dẫn được ánh sáng vô lượng đến khiến cho cả Đế Đô đều tỏa sáng".
“Chuyện này thì liên quan gì đến mẹ ta?”, Triệu Bân hỏi.
"Khi ánh sáng vô lượng được dẫn đến, không ngờ nó đã bị chệch hướng, không rơi vào trong trận pháp mà lại rơi vào trong cơ thể một người".
"Mẹ ta?"
"Đúng như ngươi nói".
"Như vậy chỉ cần tách ánh sáng vô lượng ra khỏi cơ thể của mẹ ta không phải là được rồi sao?"
"Chuyện không đơn giản đến như vậy", hoàng phi thu lại Tiên lực, đứng yên dưới ánh trăng tiếp tục nói: "Tử Y Hầu giam Phù Dung lại để chuẩn bị tách ánh sáng vô lượng ra, nhưng đêm đó mẹ của ngươi lại biến mất, hoặc cũng có thể nói là bị bắt đi, một lần biến mất tận mười năm".
Triệu Bân cau mày: "Ta chưa từng nghe mẹ ta nói về chuyện này".
"Ta đã từng bảo Đào Tiên Tử hỏi về chuyện ánh sáng vô lượng nhưng Phù Dung hoàn toàn không biết gì về ánh sáng vô lượng cả".
"Ý của tiền bối là có kẻ đã xóa ký ức của mẹ ta?"
"Ít nhất thì bản cung cũng chỉ có thể nghĩ ra như vậy", hoàng phi chậm rãi nói: "Đó chính là vấn đề".
"Thì ra là thế".
Triệu Bân lẩm bẩm, hai mắt sáng lên.
Âm mưu.
Đây chắc chắn là một âm mưu.
Kẻ bắt cóc mẹ hắn có lẽ cũng chính là kẻ đã xóa ký ức của mẹ hắn, còn có Tiên quang vô lượng cũng là do kẻ đó lấy đi, mẹ của hắn từ đầu đến cuối chỉ là một người chịu tội thay, một vật hi sinh.
"Chuyện năm đó đã liên lụy đến rất nhiều người", hoàng phi lại nói.
Sau khi dừng lại một chút, bà ấy lại nói thêm: "Thiên Tông vì điều này nên cũng đã thay đổi nhiều".
"Ân oán kéo dài suốt mười năm, đây mà gọi là công đức vô lượng hay sao?", Triệu Bân chế nhạo nói.
"Nhốt mẹ ngươi cũng chỉ vì muốn điều tra rõ chân tướng".
"Nhưng lão đã ép chết cha ta", hai mắt Triệu Bân hằn đỏ.
Hoàng phi muốn nói lại thôi, bà ấy biết Triệu Bân đang nói đến Tử Y Hầu.
Việc này hoàng tộc không thể thoát khỏi trách nhiệm.
Không ai ngờ Phù Dung vẫn còn sống.