Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Người thứ ba của tộc xác chết hét lên thảm thiết, hắn ta cứ luôn gặp phải người mà mình không muốn gặp nhất vào ngay cái lúc bản thân yếu ớt nhất, ba phần mười sức mạnh cũng không có nên sau khi không cầm cự nổi ba hiệp đấu, tên này đã bị Cơ Ngân đánh đến tàn phế rồi.  

             “Thiên Nhãn của ngươi đã thuộc về ta”.  

             Triệu Bân vừa nói vừa giơ cánh tay nhỏ về phía mặt đối phương.  

             Lúc hắn thu tay về lại thì trong lòng bàn tay đã có thêm hai đồng tử ảo ảnh, đó là cái “gốc” của Thiên Nhãn, có hình dạng của con mắt. Chúng đã được hắn cho vào trong Thiên Nhãn của mình, bổ sung đồng lực đã bị hao tổn, tăng thêm tinh túy cho Thiên Nhãn.  

             “Còn có bao nhiêu người của tộc xác chết ở di chỉ nữa?”  

             Sở Vô Sương lạnh lùng quát, giống như đang thẩm vấn.  

             Nhưng người thứ ba của tộc xác chết lại rất cứng đầu, hắn ta đã chấp nhận số phận rồi, thà chết cũng không khai.  

             “Nào, để ta!”  

             Triệu Bân kéo Sở Vô Sương ra, đặt một tay lên đầu của đối phương.  

             Triệu Bân đã dùng thuật soát hồn, cưỡng chế thâm nhập vào đầu óc của người tộc xác chết kia, muốn cướp đi ký ức của hắn ta.  

             Đáng tiếc là hắn không tìm thấy được gì.  

             Chắc trong đầu của tên này đã có cấm chế cực mạnh.  

             Theo hắn thấy thì chắc đó là tác phẩm của sư tổ tộc xác chết, là bí pháp hiếm thấy. Ngược lại, trong lúc bị soát hồn, người thứ ba của tộc xác chết đã lăn ra chết vì quá đau đớn. Tên kia đã chết một cách rất bức bối, nhân phẩm thật sự rất quan trọng.  

             “An nghỉ đi!”  

             Triệu Bân vừa nói vừa lục lọi.  

             Hắn rất giỏi trong việc đó, chớp mắt đã cuỗm sạch hết mọi thứ khiến Sở Vô Sương nhìn thấy cũng phải xuýt xoa, dù tên này không làm võ tu thì cũng không chết đói được, cực kỳ thích hợp làm ăn trộm.  

             “Đi thôi!”  

             Triệu Bân hủy xác xóa dấu vết và bỏ đi trước.  

             Trông hắn nhỏ con vậy thôi chứ bước chân lại khá khí thế.  

             Có điều, hắn có cái để kiêu ngạo mà, đếm kĩ lại, trong những người vào trong di chỉ, ngoại trừ thánh tử Ma cung Ma Khôi ra thì gần như những người có tiếng tăm đều đã từng bị hắn đánh, đấy là một chiến tích không tầm thường.  

             Ầm!  

             Sau mấy ngày yên ắng, di chỉ Ma vực lại dậy sóng.  

             Những cao thủ bị thương gần như đều đã xuất quan sau quá trình chữa trị, sức khỏe ổn định thì đương nhiên là phải kiếm việc gì đó để làm. Một là đi tìm bảo bối, hai là tìm cơ duyên, còn không nữa thì đi truy sát kẻ thù hay là tìm đám ma quỷ đánh một trận.  

             Còn Cơ Ngân thì lại là mục tiêu của bọn họ.  

             Triệu Bân rất khôn ngoan, trốn cũng rất giỏi.  

             Đêm lại đến.  

             Triệu Bân leo lên đỉnh một ngọn núi, Sở Vô Sương cũng ở đó, cả hai cùng dùng kính viễn vọng, quan sát bốn phía, khắp nơi đều có mây màu máu bao phủ, cũng không biết Thiên Vũ đang ở đâu, họ đã tìm đến mấy ngày rồi.  

             Trong mấy ngày đó, Triệu Bân đã tiêu diệt được mấy kẻ thù.  

             Gần như ai cũng bị hắn dùng thuật soát hồn.  

             Hắn không chỉ muốn tìm ra bí mật mà còn muốn tìm tin tức của Thiên Vũ, biết đâu chừng có ai đó đã từng nhìn thấy Thiên Vũ, chỉ tiếc là, soát rất nhiều người rồi nhưng vẫn không thấy tung tích Thiên Vũ đâu, trời mới biết hắn ta đã chạy đi đâu mất rồi.  

             Ù!  

             Một tiếng “ù” vang lên, trời đất lại xoay vần.  

             Hai người họ đã quen với chuyện đó rồi, mấy ngày nay, ngày nào cũng có biến cố.  

             Lúc họ xuất hiện lại thì đã ở giữa một vùng đất đá đổ nát.  

             Nhìn về phía xa thì có thể nhìn thấy một ngôi miếu cổ lụp xụp.  

             Hai người thấy vậy đều có vẻ mặt quái dị, không ngờ trong Ma vực mà cũng có miếu, trông rất lạ nha. Lẽ nào năm xưa Bất Diệt Ma Quân cũng là một người tin vào Phật sao? Nên mới đặt miếu ở đây để cung phụng?  

             Hai người họ nghĩ vậy nên mới tới gần xem thử.  

             Họ đẩy cửa miếu ra, bên trong phủ đầy bụi thời gian, chắc là đã lâu lắm rồi không có ai ghé thăm, không gian đậm vẻ đìu hiu và cổ kính, miếu cổ không lớn, đập vào mắt họ là một bức tượng Phật.  

             Triệu Bân nhìn ngang nhìn dọc nhưng vẫn không phát hiện ra được gì.  

             Trước bức tượng Phật có một bàn thờ đặt đồ cúng, bên trong lò hương không có hương, chỉ có tro hương còn sót lại và cũng bị phủ đầy bụi, chắc vì đã tồn tại quá lâu rồi nên khi vừa chạm vào lò hương là nó lập tức vỡ nát ngay, đến cả bàn thờ cũng vậy.  

             “Kỳ lạ!”, Sở Vô Sương lẩm bẩm.  

             “Kỳ quái!”, Triệu Bân cũng lẩm bẩm.  

             Theo lý mà nói thì Ma và Phật phải đối đầu nhau mới đúng.  

             Sao lại có một ngôi miếu cổ trong Ma vực thế này?  

             “Nghe cô cô nói, Ma vực và đất Phật từng đánh nhau một trận!”, Sở Vô Sương khẽ nói.  

             “Còn có chuyện đó nữa sao?”, Triệu Bân nghe xong thì chau mày, hắn chưa từng nghe Ma Tử và Phượng Vũ nhắc đến chuyện này.  

             “Chỉ là truyền thuyết, không ai chứng thực cả”, Sở Vô Sương chậm rãi nói: “Bà ngoại cũng từng nói, Bất Diệt Ma Quân từng đại náo đất Phật, còn về lý do là gì thì đến nay vẫn là một câu đố.”  

             “Vậy thì càng không hợp lý!”, Triệu Bân vuốt cằm, nếu như đã có thù oán thì tại sao lại xây miếu, còn cung phụng tượng Phật, Bất Diệt Ma Quân là một người bá đạo mà lại chịu cúi đầu trước Phật sao?  

             Sau này hắn phải hỏi Ma Tử cho rõ mới được.  

             Lúc hai người họ đang nói chuyện thì đột nhiên cảm giác có một cơn gió thổi qua.  

             Lúc đó, tầm mắt bọn họ trở nên mơ hồ, cảm giác giống như cảnh tượng trước mắt họ đang thay đổi. Ngôi miếu không còn dáng vẻ đổ nát nữa, tượng Phật cũng không còn loang lổ, lò hương trên bàn thờ cũng còn hương đang cháy. Hơn nữa, trước bàn thờ còn có một cô gái đang ngồi xếp bằng, tay cầm chuỗi hạt, nhẹ nhàng gõ mõ. Ngoài ra, còn có Phật âm vang lên bên tai từng đợt, như có người đang niệm kinh thật.  

             Nhưng chớp mắt, mọi thứ lại quay về như lúc ban đầu.  

             Hai người họ ngây ra vài giây rồi mới nhìn vào mắt nhau, đồng thanh thốt lên: “Có nhìn thấy không?”  

             “Chắc là ý niệm còn sót lại”, Triệu Bân khẽ nói.  

             “Cô gái đó là ai?”, Sở Vô Sương lẩm bẩm. Nhưng thời gian quá ngắn, hay cũng có thể nói là chỉ vụt qua trong tích tắc, họ không kịp nhìn rõ khuôn mặt của cô gái đó, chỉ biết đấy là một cô gái nhà Phật với tiếng niệm kinh rất thành tâm.  

             “Ma vực còn gắn với nhiều câu chuyện hơn cả trong tưởng tượng.”  

             Triệu Bân hít một hơi thật sâu, trước khi đến, hắn đã từng cảm ứng xung quanh ngôi miếu cổ này, không thấy có ma quỷ gì, dường như ngôi miếu cổ này chính là cấm địa của ma quỷ, trong ma có phật là đạo lý gì chứ?  

             Sau khi xem xong thì hai người họ mới bỏ đi.  

             Khi ra khỏi ngôi miếu cổ thì mắt hai người đều sáng lên.  

             Người quen, họ đã gặp được

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK