Tình thế cấp bách nên hắn có thể thử mọi cách khi tuyệt vọng.
Dù sao cũng phải thử một lần
Ngộ nhỡ thành thật thì sao?
“Khúc nhạc tuyệt quá!”, cô gái áo xanh lẩm bẩm. Cô ta như đang nghe một câu chuyện, nghe đến mức xuất thần, trong lúc vô thức còn nhìn Triệu Bân thêm một chút. Rốt cuộc người chơi đàn có tâm cảnh thế nào mới có thể đàn được một khúc như vậy.
Cô ta đang nhìn.
Triệu Bân cũng đang quan sát.
Trong giai điệu của khúc tỉnh thế.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai người đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc.
“Ta tên là Triệu Tử Long!”, Triệu Bân cười nói, tiếng đàn vẫn chưa dừng.
“Diệp Lan!”, cô gái áo xanh khẽ cười, cũng tự giới thiệu.
“Cho hỏi tiên tử bao nhiêu tuổi?”, mặc dù hỏi tuổi phụ nữ là điều kiêng kị nhưng Triệu Bân vẫn hỏi.
“Trùng hợp hôm nay là sinh nhật ta, không hơn không kém, một trăm năm có lẻ hai”, Diệp Lan không giấu diếm.
“Một trăm lẻ hai tuổi!”, tâm thần Triệu Bân khẽ run lên. Tính toán thời gian từ khi Long Phi mất đến nay cũng vừa đúng một trăm lẻ hai năm, thời gian vừa trùng khớp. Điều này khiến hắn càng thêm tin chắc cô gái trước mặt này chính là chuyển kiếp của Long Phi, nhưng sao khi cô ta nghe khúc mà lại không có phản ứng gì, thậm chí cũng không có chút khác thường nào, chẳng lẽ khúc tỉnh thế không có tác dụng với người luân hồi?
Đột nhiên…
Tiếng đàn dừng lại.
“Đi”.
Triệu Bân phất tay áo rồi cất đàn đá đi, vội vàng đứng lên.
Hắn ngửi được không ít khí tức đáng sợ đang lao về hướng này.
Diệp Lan hình như cũng cảm nhận được, vội vàng theo sát.
Hai người, một trái một phải, biến mất trong màn đêm.
Sau khi hai người vừa rời khỏi đó không lâu, một vài người đáp xuống khu rừng, toàn bộ đều mặc áo đen, đưa mắt nhìn xung quanh, bên trong hiện lên biểu cảm nghi hoặc, rõ ràng trước đó còn nghe tiếng đàn, hiện tại người chạy đi đâu mất rồi.
Bên này, Triệu Bân và Diệp Lan đã vượt qua bầu trời rồi.
Sau khi chắc chắn không có ai đuổi theo, hai người mới thở phào.
“Tại sao Bắc Cực Tinh lại phát động chiến tranh?”, Triệu Bân hỏi bừa một câu.
“Là vì tranh giành một thanh kiếm Tiên Vương!”, Diệp Lan hít sâu một hơi.
“Kiếm Tiên Vương?”