Nói như vậy cũng không có ai phản bác.
Hai người con gái của Liễu Thương Không, một là thể Thiên Linh, một còn bá đạo hơn cả thể Thiên Linh.
Huyết thống Liễu gia thật sự kinh khủng vậy sao?
“Kinh khủng hay không thì không biết, nhưng Liễu Thương Không bây giờ chắc hối hận lắm đây”.
Chư Cát Huyền Đạo tỏ vẻ thâm sâu. Một người con gái thiên tài như vậy mà lại bị bỏ mặc, bị coi là phế vật, phải chịu sự ghẻ lạnh và ức hiếp. Ông ta chắc không ngờ rằng Liễu Tâm Như của hai năm sau đã mạnh đến mức ông ta không có nổi tư cách chiêm ngưỡng.
Đúng là như thế, Liễu Thương Không lúc này đã cực kỳ hối hận. Nghe nói rằng ông ta đang tự nhốt mình trong phòng được ba ngày ba đêm rồi.
Cơ Ngân danh chấn bát hoang hóa ra là Triệu Bân, đứa con gái bị ông ta chê bôi lại có huyết thống nghịch thiên, còn đứa con gái mà ông ta coi trọng thì lại là đứa yếu nhất.
Mắt của ông ta phải có vấn đề đến mức nào thì mới nhìn nhầm như thế chứ.
Trong đường rẽ lên núi, Liễu Tâm Như gặp một người quen.
Chính là tỷ tỷ của nàng.
Đêm đó, là chính tỷ tỷ của nàng đưa nàng lên kiệu hoa.
Đêm đó, nàng thậm chí còn không biết mình sẽ gả cho ai.
“Như… Như Nhi”.
Liễu Như Nguyệt khẽ há miệng, hô tên muội muội, nhưng lại tái nhợt vô lực.
Hiện thực thật tàn khốc, hết lần này đến lần khác đả kích nàng ta. Vị hôn phu nàng ta luôn khinh thường là một yêu nghiệt nghịch thiên, đứa muội muội nàng ta chê bai cũng lại là một yêu nghiệt nghịch thiên. Nàng ta ngày xưa thì cao cao tại thượng, bây giờ lại chẳng là cái thá gì trước mặt bọn họ. Đây… là sự trừng phạt dành cho nàng ta hay sao?
“Tỷ, đã lâu không gặp”, Liễu Tâm Như cười dịu dàng.
Nàng vẫn là cô gái hiền lành đó, tựa như không thù hận gì ai, chỉ nhớ rõ sự đẹp đẽ hoàn hảo của tỷ tỷ kia đưa nàng lấy chồng, cũng chính là Triệu Bân. Nếu không có màn thay cột đổi xà đó thì nàng cũng sẽ không có ngày hôm nay.
“Đã… Đã lâu không gặp”, Liễu Như Nguyệt sượng sùng, không dám nhìn thẳng muội muội. Ngày xưa nàng ta kiêu ngạo thế nào thì bây giờ tự thấy bản thân nhục nhã cỡ đó.
Đêm dần sâu hơn.
Liễu Tâm Như càng đi càng xa.
Lúc đến Thiên Trì thì Triệu Bân vẫn đang nằm yên tĩnh nơi đó.
Hắn không còn nguy hiểm nữa, vết thương do thiên kiếp gây ra cũng biến mất. Khí huyết toàn thân căng phồng, có các dị tượng cổ xưa đang diễn hóa. Mặc dù Triệu Bân đang ngủ say nhưng uy áp vẫn kinh khủng như cũ, nàng đang ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng thấy áp lực.
Sự áp chế này không chỉ từ tu vi mà còn từ huyết mạch.
Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng xương cốt va chạm trong cơ thể Triệu Bân càng thêm kéo dài.