Không ai biết lai lịch của kẻ này, chỉ biết rằng không phải hóa thân cũng không phải một vị tiên an phận thủ thường, vừa mới giáng xuống triều Long Đại Hạ đã hất bay một ngọn núi, làm loạn một hồi ở núi Bất Tử.
Hôm đó.
Kẻ này phải chịu cảnh quần ẩu.
Bốn vị cao thủ Chuẩn Tiên của Đại Hạ đồng loạt tấn công, đồng thời còn có cả đống võ tu Thiên Võ tham chiến, đánh cho kẻ đó thành tro bụi, sau rồi không thể trốn ra khỏi núi Bất Tử, bị đánh chết vô cùng ấm ức, phàm giới lấy đâu ra lắm kẻ tàn nhẫn vậy.
“Thế này mà còn cần lão phu bảo vệ?”
Chúc Không là khán giả, thốt ra một câu rất thâm sâu như vậy.
Triều Long của Đại Hạ bây giờ không còn là nhân mã hùng hậu, mà là một đống những kẻ tàn nhân. Thần tiên hạ phàm thì đã sao, đến phàm giới rồi vẫn bị áp chế, cũng không đỡ nổi cả đống người bao vây tấn công.
Năm thứ một trăm.
Thượng giới có luồng sáng rực rỡ rọi xuống nhân gian.
Người trong thiên hạ cảm thấy cơ thể mình như được gỡ bỏ một loại xiềng xích nào đó, thư thái và khoan khoái từ tận linh hồn, đến cả cỏ cây hoa lá trong núi cũng hiền hòa hơn hẳn. Đó là sự thức tỉnh của căn nguyên, linh lực vô cùng dồi dào.
“Ô, quay về rồi hả”.
“Một trăm năm rồi, nhớ ta không?”
“Bao nhiêu năm không gặp, lão tử tưởng ngươi chết rồi”.
Vẫn là thành Thiên Thu, bóng người nhốn nháo, từng người từ trên trời giáng xuống.
Vẫn là Ma Tử đứng lặng trước cổng thành.
Năm đó, ở nơi này, hắn ta tiễn đưa từng người rời đi.
Hôm nay, cũng tại nơi này, hắn ta nghênh đón từng người một trở về.
Qua hàng trăm năm.
Người của thành Thiên Thu lại tề tựu.
Thế nhưng, chỉ thiếu mất người đó.
Sau bữa cơm.
Bóng người đông như thủy triều, tập trung về nơi chân trời.
Tất cả họ là thân hữu của Triệu Bân, trong đó có quá nửa mang theo gia đình của mình. Một trăm năm, xuân qua thu tới, nhiều người không chịu rảnh rỗi đã lấy vợ sinh con, bây giờ cũng có con cháu đầy đàn.
“Liệu đã đến tiên giới chưa?”
Nhiều người muốn hỏi vấn đề này.
Nhưng không ai đưa ra được đáp án cho câu hỏi ấy, cho dù là kẻ trừng phạt của phàm giới, lão ta cũng không biết, chỉ biết rằng càn khôn của phàm giới gần như hoàn chỉnh rồi, Đăng Tiên lộ đang được đắp lại từng chút một. Có lẽ vẫn cần rất lâu, nhưng ánh sáng hi vọng đang dần mở ra ở phàm giới.
Ánh sao lấp lánh.
Có một bóng dáng mảnh khảnh đứng nơi chân trời.
Dưới ánh trăng, khói sương ngũ sắc trên người cô ta trông như ảo mộng.