Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sướng ghê!  

 

Không biết tại sao, thấy Triệu Bân dính ở đó, các trưởng lão ở dưới núi lập tức buột ra câu nói này trong lòng. Người đứng đầu nội môn đấm tung người kẻ đứng đầu ngoại môn, mẹ kiếp, đã con mắt ghê!  

 

“Dừng!”  

 

Dương Huyền Tông cũng xông tới, dù phải ôm ngực.  

 

Đây là đỉnh núi của ông ta, mời hai người này tới để xem mắt chứ đâu phải để phá làng phá xóm.  

 

Lời nói của ông ta cũng có tác dụng lắm.  

 

Long Phi thực sự dừng lại, cũng thu lại cửu vĩ hóa.  

 

Thế nhưng ngọn lửa trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta chưa từng dập tắt.  

 

“Sao lại nóng tính thế chứ”, Linh Lung ho khan.  

 

“Hắn chòng ghẹo ta”, Long Phi tức xì khói.  

 

“Thế thì hắn ăn đòn… cũng đáng đời lắm”.  

 

Dương Huyền Tông vuốt chòm râu, Linh Lung cũng thâm trầm thốt ra một câu.  

 

Nói thì nói như vậy, nhưng không thể đánh nhau nữa, đánh nữa sẽ mất mạng.  

 

Long Phi bỏ đi, khi ngang qua ngọn núi kia còn trừng mắt nhìn lên.  

 

Triệu Bân vẫn còn đang dính ở đó kìa? Hắn chẳng dám nhúc nhích, chỉ sợ nhúc nhích rồi Long Phi lại tẩn mình. Hắn với Cửu Vĩ Tiên Hồ đâu chỉ không cùng một đẳng cấp, về cơ bản là hai đối thủ không cùng một không gian luôn. Đừng nói đến đánh đấm, trước mặt Cửu Vĩ Tiên Hồ hắn còn chẳng đứng được, sự chèn ép tuyệt đối về sức mạnh khiến bí thuật hay huyền pháp gì đó chỉ là vật trang trí, đánh lên người nó thậm chí còn không đủ gãi ngứa.  

 

“Ai bảo ngươi ngứa miệng”, Long Phi lạnh lùng nói.  

 

Tuy miệng thì nói như thế, nhưng từ tận đáy lòng, cô ta cảm thấy rất tò mò.  

 

Công chúa của Đại Hạ, cao cao tại thượng, tôn quý vô cùng, cũng là người không nhiễm khói lửa nhân gian, thế nhân gặp cô ta đều cung kính, đâu từng bị ai chòng ghẹo bao giờ. Lần đầu tiên bị khinh nhờn như thế, cảm giác thật lạ. Có lẽ là thứ dục vọng khó nói nhất từ tận sâu trong nội tâm bỗng chốc bị xé mở một góc.  

 

“Thú vị đấy”.  

 

Nguyệt Thần bật cười, dường như đã nhìn trộm được thứ gì đó.  

 

Long Phi và Sở Vô Sương cùng một kiểu người, rõ ràng không nhuốm bụi trần, thực chất sâu thẳm trong nội tâm luôn khao khát khói lửa nhân gian, thế nhưng thân phận vẫn còn sờ sờ ra đó, không cho phép họ buông bỏ sự kiêu ngạo.  

 

Một trận phong ba đến nhanh mà đi cũng nhanh.  

 

Người lúng túng nhất là Dương Huyền Tông và Linh Lung.  

 

Lần đầu gặp nhau đã chơi một vố thật hoành tráng.  

 

Nhìn xuống dưới đỉnh núi sẽ thấy rất đông người tụ tập, có trưởng lão, có cả đệ tử, rồi ngẩng đầu nhìn lên, nhìn gì nhỉ? Nhìn Triệu công tử, vẫn còn dính ở đó kìa! Có không ít người còn lấy tinh thạch ký ức cực kỳ trân quý chụp tách tách một hồi. Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, họ không biết một người có thể xếp được hình chữ “đại” chuẩn đến thế.  

 

“Đi rồi, xuống thôi!”, Nguyệt Thần liếc xéo một cái.  

 

Nghe vậy, cái đầu như ghim chặt vào vách đá của Triệu Bân mới ngẩng lên. Hắn không tin lời Nguyệt Thần, đợi khi nhìn rồi mới biết Long Phi đã đi thật.  

 

“Cô đúng là ả điên”.  

 

Triệu Bân hầm hầm hè hè, cũng không biết đang mắng Long Phi hay đang mắng Nguyệt Thần. Nhìn bản mặt đen thui của hắn thì chắc hẳn là phương án sau, cứ vài ba bữa ta lại ăn đòn một trận, công lao của cô không thể thiếu được.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK