Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

“Làm người ấy mà, tốt hơn vẫn nên an phận một chút!”, Ma Tử nói với vẻ đầy cảm xúc. Dù muốn khuyên răn cũng phải xem đối tượng, như U Lan và Phượng Vũ, khi bọn họ đánh nhau thì tốt nhất đừng chen vào. Giống như hắn ta, có lòng tốt đi khuyên bảo, mà mỗi cô lại cho hắn ta một bạt tai khiến đầu óc đến giờ  

 

Chậc…  

 

Triệu Bân không đồng tình, chạy qua khuyên: “Đừng đánh nữa!”  

 

Bụp, bụp!  

 

Xong xuôi, hắn quay lại thì hai bên má cũng có thêm hai dấu tay.  

 

“Con người ấy mà, tốt hơn hết vẫn nên an phận một chút!”  

 

Triệu Bân lau máu mũi và cũng nói câu đó đầy cảm xúc.  

 

“Người của La Sinh Môn đều đáng chết!”  

 

“Hủy đi ngọc Thanh Linh của ta, ta sẽ tính hết cả thù cũ nợ mới!”  

 

Càng lúc càng có nhiều người vây đến, còn U Lan và Phượng Vũ thì đánh nhau càng lúc càng dữ dội. Đừng nói gì đến Triệu Bân, đến cả Ma Tử cũng không biết giữa hai người họ có ân oán gì, chỉ biết trước khi Phượng Vũ làm Thánh nữ của nhà họ Ma thì hai người họ đã có thù hằn và cũng đã đánh nhau mấy trận rồi, cứ gặp nhau là choảng, mà mỗi lần là đánh đến mấy trăm hiệp.  

 

“Ai mà cưới hai người họ thì phải khổ sở biết chừng nào?”, Lăng Phi cũng đã đến, không ngừng xuýt xoa.  

 

Nó vừa nói vừa liếc nhìn Triệu Bân.  

 

Ma Tử cũng hùa theo, liếc mắt nhìn sang Triệu Bân.  

 

Triệu Bân chỉ lo dụi mắt, hắn bị ăn hai cái tát nên mắt cũng nổi đom đóm theo rồi.  

 

 

 

“Lên giường thì chuyện sẽ thế nào?”  

 

Lăng Phi lại tưởng tượng, nó vuốt cằm, trí tưởng tượng bay rất xa, người giỏi đánh như Triệu Bân chắc cũng không chịu nổi, vẫn nên tìm một chiếc giường chắc một chút, nếu không thì dễ sập giường lắm.  

 

Ầm.  

 

Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, U Lan và Phượng Vũ lại tấn công nhau mãnh liệt.  

 

Sau cú đánh đó, Phượng Vũ đột nhiên dừng lại, đồng thời lập tức thu lại kiếm uy vừa mới đâm ra, hơi nheo mắt lại nhìn U Lan. Cô ta hành động như vậy là vì lúc này U Lan đã rất thê thảm. Thê thảm đến mức nào? Huyết mạch vốn dĩ cuồn cuộn đã trở nên vô cùng yếu ớt, khuôn mặt hồng hào cũng trắng bệch như giấy, máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống trên gò má.  

 

“Không phải bị thương, mà là trúng độc!”, Phượng Vũ hơi chau đôi mày thanh tú lại.  

 

Ứ…  

 

U Lan rên lên một tiếng, lảo đảo rồi ngã khụy xuống đất.  

 

Có lẽ vì quá lạnh nên cả người cô ta đều run lên, vô cùng đau đớn, đôi mắt xinh đẹp đó cũng trở nên lờ đờ, nỗi đau khi bị hàng vạn con sâu đang gặm nhấm cơ thể đã khiến cô ta không còn phân biệt được thực và ảo nữa.  

 

Đã đến nước đó rồi, đương nhiên là Phượng Vũ cũng không thể đánh tiếp được.  

 

“U Lan!”, Triệu Bân đã tiến về trước.  

 

“Giết… Giết ta đi!”  

 

U Lan tựa trong vòng tay của Triệu Bân, nói một cách yếu ớt.  

 

Đối với cô ta thì có lẽ chết sẽ là một cách để giải thoát, được chết trong tay của Triệu Bân cũng không tồi.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK