Triệu Bân chau mày, vẻ mặt rất khó coi.
Hắn đã xem một nửa ký ức của Từ Thiện nhưng vẫn chưa thấy chú tỉnh thế, đây chẳng phải là tin tốt lành gì.
Hết cách, hắn chỉ có thể tập trung vào Tà Niệm Mặt Quỷ.
Thứ tai họa cũng là Phật, một vị Phật tà ác, lúc còn sống, tu vi của nó còn cao hơn cả Từ Thiện và thiền sư Thiên Phật, bằng không nó cũng không thể có được khả năng chiến đấu đáng sợ đến thế.
“Có biết chú tỉnh thế không?”, Triệu Bân cười hỏi.
Hắn cười, Tà Niệm Mặt Quỷ cũng cười, một nụ cười lạnh lẽo và đáng sợ.
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, không hỏi thêm nữa, thu giữ ngôi tháp nhỏ, về từ từ thẩm vấn sau.
Đối với việc ép cung, hắn cũng rất có nghề.
Diệu Ngữ vẫn ở đó, đứng như trời trồng, chẳng khác nào con rối gạo.
Triệu Bân tiến về trước, dạo quanh cô ta mấy vòng, quan sát từ trên xuống dưới, khi thấy bốn phía không có ai thì còn thò tay xoa bóp, đâm chọt một chút, hắn khá tò mò về Diệu Ngữ.
“Đó là sức mạnh gì?”
Triệu Bân bắt lấy một tia sức mạnh minh hôn, để lơ lửng trên lòng bàn tay, nhìn tới nhìn lui. Hắn chắc chắn mình chưa gặp, chỉ biết nó rất thần bí, rất mông lung và cũng không bài xích hắn. Chính sức mạnh này đã giúp gia tăng sức chiến đấu của Diệu Ngữ lên mức đỉnh cao.
Vốn dĩ với sức mạnh cơ thể của Diệu Ngữ thì không thể nào chống đỡ được sức mạnh cỡ đó.
Nhưng hai viên thanh giác đó rất kỳ lạ, không ngờ chúng lại bảo vệ cơ thể của cô ta, tránh bị sức mạnh đó ăn mòn.
Lúc hắn quan sát thì sức mạnh minh hôn đã tan biến.
Nhưng Triệu công tử lại là người ham học nên vẫn tiếp tục ở đó nghiên cứu.
Tính ra hắn vẫn cần chút mặt mũi, vì nếu đổi lại là ai kia thì chắc là đã lột hết đồ của người ta xuống rồi.
Quạc…
Đại Bằng nhanh chóng sải cánh bay cao.
Triệu Bân ngồi xếp bằng trên người nó, Diệu Ngữ ở bên cạnh, khoác lấy cánh tay, đầu ngã lên vai Triệu Bân, giữa đêm khuya thanh vắng, cả hai khác nào cặp phu thê ân ái chứ.
Lúc họ đến tiểu viện, đêm đã về khuya.
Thanh niên áo đen vẫn còn ở đó, khi thấy Triệu Bân quay lại thì người này thở phào nhẹ nhõm.
“Trong khoảng thời gian này có biểu hiện gì bất thường không?”, Triệu Bân hỏi.
“Cứ cách một lúc thì lại nổi điên một lần, hơn nữa tần suất còn càng lúc càng tăng lên!”, thanh niên báo cáo chi tiết.
Triệu Bân nhíu mày.
Hắn lại lấy ngôi tháp nhỏ ra, không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tà Niệm Mặt Quỷ.
Tà Niệm Mặt Quỷ cũng vậy, nó không chỉ nhìn mà còn nghiến răng nghiến lợi nữa.
“Giao chú tỉnh thế ra đây, ta sẽ cho ngươi được giải thoát!”