Ân Minh gào ầm lên, lại giơ móng vuốt hồ ly.
Triệu Bân vẫn đang rơi, không còn sức để kháng cự, bị hắn ta tóm được.
Chỉ cần hắn ta dùng lực một chút là có thể bóp nát Triệu Bân.
Nhưng hắn ta không nỡ giết Cơ Ngân.
Chí ít thì không thể tiêu diệt Cơ Ngân dễ dàng như thế này.
Hắn ta muốn Cơ Ngân phải chết, muốn hắn chịu đủ giày vò rồi chết, muốn sống không được, muốn chết không xong.
“Ân Minh!”
Dương Huyền Tông thét lên, lao vọt ra ngoài.
Thế nhưng, có người nhanh nhẹn hơn, ngăn ông ta lại.
Linh Lung, Vân Yên và những người khác.
Trong bóng tối, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào họ, đã vậy còn rất nhiều, ngăn từng người lại.
Mục đích rất rõ ràng: Để Cơ Ngân chết!
Đùng! Đùng uỳnh uỳnh!
Bên ngoài chiến trường, đâu đâu cũng là sát ý.
Mâu thuẫn của Thiên Tông.
Mâu thuẫn của Đại Hạ.
Bởi vì Cơ Ngân, tất cả những điều này bùng nổ chỉ trong một thoáng chốc.
“Cơ Ngân, trận chiến này thật tận hứng!”, Ân Minh mỉm cười dữ tợn.
“Mượn sức của ai, ai cho ta mượn sức!”
Tiếng gào thét trong lòng Triệu Bân là tiếng gào thét phát ra từ tận linh hồn.
Dốc cạn tinh lực, liều cả tính mạng, cũng không đánh thắng nổi Cửu Vĩ Ân Minh.
Sức mạnh.
Hắn cần một thứ sức mạnh để hủy diệt Cửu Vĩ Tiên Hồ.
Um um!
Trong lúc tuyệt vọng, một tiếng gào thét vang lên trong đầu hắn.
Là Tiểu Kỳ Lân, Kỳ Lân đồ đằng chầm chậm tỏa sáng.
“Giết hắn đi!”
Bên ngoài kia, tiếng la hét rung chuyển đất trời.
Toàn là kẻ thù của Triệu Bân.
Kẻ nào kẻ nấy hết sức phấn khích, hô hào rõ to.
Thêm cả sát thủ từ các nước cũng chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn nên nhảy ra giúp sức.
“Cơ Ngân”.
Tiếng hô của Thanh Dao và những người khác thì nghẹn ngào bởi tiếng khóc.
Tiếc rằng họ không qua đó được, đến cả Dương Huyền Tông còn không qua được, huống hồ là họ.
Grào!
Đúng vào lúc này, một tiếng gầm của loài thú vang vọng khắp tứ hải bát hoang.
Sau đó là một tiếng nổ lớn, trên vùng trời có thêm một anh bạn to lớn, chỉ trong chớp mắt đã tiêu diệt móng vuốt ảo ảnh, đến cả Cửu Vĩ Ân Minh cũng phải lùi về sau vì chấn động.
Khi nhìn lại, anh bạn kia không hề nhỏ hơn Cửu Vĩ, cũng là ảo ảnh, cũng sừng sững như cả ngọn núi, toàn thân hừng hực ngọn lửa, đôi mắt to sáng lấp lánh, quan trọng là khí thế của nó cực kỳ bá đạo, khí huyết cuồn cuộn, từng luồng khí huyết rực lửa tạo nên một biển lửa, thỏa thích lăn lộn, thiêu cánh rừng bị tàn phá đến nhếch nhác thành một nắm đất cháy sém.
“Kỳ… Kỳ Lân?”, cả hiện trường kinh ngạc.