Việc này có gì đâu, chủ yếu là ý thức.
Sức mạnh quá khủng khiếp khiến hắn không trụ nổi.
Cũng bởi vì sức mạnh quá lớn khiến đầu óc hắn cứ nổ đùng đùng như gặp phải sấm sét, ý thức trở nên mông lung, đôi lúc còn không thể phân biệt được thực tế và hư ảo, cứ cảm giác như đầu sắp nứt ra.
“Kiếm thời gian rảnh mà vui đùa đi nhé!”, Nguyệt Thần cười nói.
Nước hơi đen, nhưng là bảo vật hàng thật giá thật.
Nói cho chuẩn xác hơn, tiên lực còn dư lại trong dòng nước đúng là bảo bối “xịn”, Ma vực rộng lớn như thế, đông người như thế, vậy mà để ngươi bắt gặp được, cửu tử nhất sinh, đúng là tạo hóa.
Phốc!
Khi cô ta còn đang chặc lưỡi thì nhờ vào sức mạnh không ngừng tăng cao, tu vi của Triệu Bân mới đột phá tầng thứ chín chưa được mấy ngày, chưa kịp củng cố cảnh giới đã tiến đến mức đỉnh cao nhất, sau đó vọt thẳng lên cảnh giới Địa Tạng.
Đùng! Đùng uỳnh uỳnh!
Khoảnh khắc đó, mây đen kéo kín tầng không, sấm rền chớp giật.
Không chỉ vậy, một luồng uy lực đáng sợ bao phủ trời đất.
“Cảm giác khiếp sợ quá đi”.
Dưới bầu trời, rất nhiều người vô thức ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt họ là sấm chớp gào thét, màu trời vốn đã u ám bỗng chốc tối sầm vì mây đen dày và nặng, cảnh tượng này khiến ai nhìn thấy cũng tưởng rằng sắp có mưa, còn là mưa như trút nước.
“Ma vực cũng có mưa ư?”
Thiên Vũ cũng ở đó, ngẩng mặt lên, đờ đẫn nhìn.
Đây cũng là điều mà người khác muốn hỏi, ai nấy trông rất kỳ lạ, nhất là các dòng truyền thừa lớn ở Ma vực. Theo ghi chép trong bí quyển, Ma vực chưa từng có mưa, hay nói cách khác, càn khôn của Ma vực che mưa chắn gió.
“Không phải, là thiên kiếp!”
Ở chỗ sâu thẳm, không biết kẻ nào đã gào lên như thế.
Hai chữ “thiên kiếp” vừa thốt ra, tất cả mọi người run rẩy.
Thiên kiếp không phải là dị tượng thông thường, người bình thường cũng không thể thu hút được thiên kiếp. Từ cổ chí kim, kẻ có thể tạo ra được thiên kiếp toàn là yêu nghiệt nghịch thiên, bởi lẽ quá xuất sắc nên bị trời xanh đố kỵ, thế nên mới muốn giáng thiên kiếp để kẻ độ kiếp bị tiêu diệt. Thứ này vừa là tai họa mà cũng là may mắn, không vượt qua nổi thiên kiếp thì hồn bay phách tán, nếu vượt qua được thì thoát xác niết bàn.
Thiên kiếp của ai thế?
Nhìn lên trời cao, ai cũng tự hỏi như vậy.
Tiếc rằng không ai có thể đưa ra đáp án chính xác.
Một đống người ở đó, có trời mới biết thiên kiếp giáng xuống đầu ai.
Lúc họ đang nhìn thì sấm chớp đột nhiên tắt ngúm, mây đen vần vũ cũng từ từ tản đi, đến cả uy lực đáng gờm kia cũng bị dập tắt cùng một lúc, chỉ có cơn gió lạnh vẫn thổi ngang qua vòm trời.
“Thiên kiếp hết rồi?”
Đám đông yêu nghiệt trông thấy mà sững sờ.
Hay là, người sắp độ kiếp đột nhiên nổ tung và chết rồi?
Suy đoán này đáng để nghiền ngẫm đấy.
Kẻ độ kiếp chết rồi, thiên kiếp cũng tự tiêu tan thôi!
“Tiêu tan cái đầu ngươi”.
Dưới đáy vực sâu hun hút, Triệu Bân buông tiếng chửi thề.
Tất nhiên, đây chỉ là lời nói trong lòng để mình hắn nghe thấy được.
Đúng vậy, đây là thiên kiếp của hắn.
Khi tiến vào cảnh giới Chân Linh, hắn bị sét đánh một lần.
Khi tiến vào cảnh giới Huyền Dương, hắn bị sét đánh thêm một trận.
Bây giờ hắn đã vào tới cảnh giới Địa Tạng, đâu thể thiếu được thiên kiếp, chẳng qua thứ này bị hắn phong ấn rồi. Thiên kiếp là một thứ tốt, uy lực rất bá đạo, nếu độ kiếp ở nơi đông người cũng sẽ náo nhiệt lắm đấy.
Mà bây giờ ở Ma vực không thiếu gì người.
Thiên kiếp của hắn đâu thể lãng phí như thế chứ?
“Đợi đó cho ta”.
Trước khi nhắm mắt, Triệu công tử buông lời thách thức.
Đợi đó đi! Đợi ta có thời gian rảnh, gom hết các ngươi vào chung một chỗ, có kẻ nào hay kẻ đó, cho các ngươi xem thử thế nào là cảnh tượng bị sét đánh trên quy mô lớn. Nhất là đám kẻ thù của hắn, hắn sẽ “chăm sóc đặc biệt” từng tên một.
…
Đợt phong ba của thiên kiếp đến nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Di chỉ Ma vực lại quay về trạng thái ban đầu, ai tìm bảo vật thì tìm, ai đánh nhau thì đánh, đa số họ thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, chưa biết chừng sẽ có vì sao nào đó rơi xuống như Ma Tâm kính lần trước. Nói ra cũng lạ ghê, sao bảo vật lại rơi từ trên trời xuống nhỉ? Chẳng lẽ bầu trời cũng ẩn giấu huyền cơ? Trên thực tế, kẻ nào đầu óc thông minh cũng đang nghiên cứu rồi, ánh mắt họ nhìn lên bầu trời cũng thâm sâu lắm. Ma vực quỷ dị như thế, nếu bầu trời không có huyền cơ gì, có quỷ mới tin.
“Tìm đi, tìm kỹ càng vào cho ta”.
Tiếng quát của Ma Khôi vang vọng cả một vùng đất.
Tất nhiên là tìm Cơ Ngân!
Nếu không phải trời đất thay đổi, hắn ta đã bắt được “báu vật” sống đó rồi.
Triệu Bân không nghe được lời nói của hắn ta.
Hắn đang dốc sức đè nén thiên kiếp, dùng hết nửa canh giờ mới phong ấn hoàn toàn thiên kiếp. Lúc này đây, hắn đang tĩnh tâm củng cố cảnh giới Địa Tạng. Một tầng võ đạo xứng với một tầng tu vi, quả nhiên không hề sai, nhất là khi ở cảnh giới cao, từ Huyền Dương đổi sang Địa Tạng đúng là một trời một vực.
Nhìn đi, sức mạnh chảy trong cơ thể, vô cùng dồi dào.
Nhìn đi, chân nguyên tràn trong kinh mạch, vô cùng tinh túy.
Điều này mang đến cho hắn sự tự tin, một thứ tự tin để đánh nhau với cả cao thủ Chuẩn Thiên, chắc chắn nếu còn gặp được cảnh giới Chuẩn Thiên như Ngân Sơn lão quỷ, hắn cũng có thể đánh nhau trực diện mấy chục hiệp. Dù không thể tiêu diệt nổi lão ta, nhưng cũng không còn bị đè ra đánh như trước kia nữa.
Không biết tới tận lúc nào, hắn mới mở mắt ra.
Đồng tử của hắn cũng trở nên sâu hơn, ánh mắt sáng ngời giống như ánh sáng của sao đêm, rạng rỡ và thu hút. Cảm giác sau khi đạt cảnh giới Địa Tạng đúng là quá thoải mái, mới thế này thôi, còn chưa trải qua nghi thức “rửa tội” bằng thiên kiếp, nếu hắn vượt qua thiên kiếp, chắc sẽ còn thoải mái hơn, khả năng chiến đấu và căn cơ chắc chắn sẽ nâng cao.
Màu nước đen đã đổi sang trong vắt.
Theo suy đoán của hắn:
Chắc hẳn tinh túy trong dòng nước đã bị hắn hấp thụ, màu nước mới khôi phục trạng thái bình thường.
Hắn dùng bí pháp di chuyển hết nước trong hố ra ngoài. Trong dòng nước chẳng thể vô duyên vô cớ mà ẩn chứa tiên lực được, bên dưới ắt có huyền cơ.
Đúng như hắn dự đoán, bên trong hố nước có một vật kỳ lạ.
Đó là một cọng cỏ héo úa, vẫn còn sót lại chút tiên lực.
Hiển nhiên, đây là một nhánh cỏ tiên.
Bởi vì nó đã héo rũ nên hắn không nhìn ra được hình thái thực sự, cũng không nhận ra là cỏ tiên ở cấp bậc nào, chỉ biết rằng tiên lực của nó hòa vào dòng nước, để kẻ rơi xuống nước như hắn vô tình hấp thụ được.
Khi hắn nhìn vào, cọng cỏ héo úa đung đưa theo gió.
Năm tháng quá lâu, nó cũng không chịu nổi phong hóa của tháng năm.
“Bất Diệt Ma Quân là một vị tiên thật à?”
Triệu Bân lẩm bẩm, nếu không phải, trong Ma vực sẽ không thể có nhiều bảo vật của tiên gia như vậy, nào là tiên trận, nào là đàn đá, nào là cỏ Bản Tâm Linh Lung, nào là cọng cỏ tiên này, toàn liên quan tới tiên thôi.
Nếu là như thế thật thì chấn động quá.
Qua hồi lâu, hắn mới bình tâm lại.
Dù sao đi nữa, lần này lại là một phen may mắn.
Điều này phải nhờ công của Hung Hổ - Ma Khôi, nếu không bị hắn ta truy sát, hắn cũng sẽ không di chuyển tới vực sâu này, càng không rơi xuống dòng nước đen để hấp thụ tiên lực, nâng cao tu vi. Ma Khôi mới là sự trợ giúp lớn nhất, một lần tai nạn là một lần may mắn, chuyện duyên số nói sao cũng không rõ ràng được.
“Tiểu tử, ngươi cứ đợi đó cho ta”.