Liễu Tâm Như mỉm cười yếu ớt, dần dần rơi vào giấc ngủ say, bàn tay nhỏ bé đẫm máu còn đang nắm chặt lấy Triệu Bân.
Triệu Bân nở nụ cười ấm áp, dùng Tiên lực bao phủ Liễu Tâm Như.
Thương Khung thổn thức, sau một hồi thiên kiếp Liễu Tâm Như gần như sắp chết nhưng Triệu Bân thì khác, hắn vẫn có thể vui vẻ. Người quanh năm bị thiên lôi đánh đúng là có khác, da dày thịt béo, chịu đòn siêu đẳng.
Triệu Bân vào thành, đặt Liễu Tâm Như vào một linh trì.
Sau đó hắn dùng Tiên lực tiêu trừ sát ý bên trong cơ thể Liễu Tâm Như.
Mấy lão cường giả cũng không hề nhàn rỗi, tất cả đều ra tay giúp đỡ.
Trong lúc trị thương bọn họ còn không quên nheo mắt quan sát Liễu Tâm Như, sau khi trải qua một trận thiên kiếp, tiểu nha đầu này lại càng thêm bất phàm, giống như vừa giải được phong ấn sức mạnh, năng lượng huyết mạch đáng sợ đã được kích hoạt, nếu như có thời gian bồi dưỡng thì chiến ý của nàng nhất định sẽ cực kì khủng khiếp.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Tới đêm ngày thứ hai mọi người mới thu tay lại.
Liễu Tâm Như đang nằm trong linh trì ngủ yên, những vết thương do thiên kiếp gây ra đã hoàn toàn phục hồi, bước tiếp theo là điều dưỡng, năng lượng huyết mạch đang chậm rãi nuôi dưỡng khí lực của nàng trong giấc ngủ say.
Phụt!
Triệu Bân phun ra một ngụm máu, ngã ngồi xuống đất.
Trải qua một trận thiên kiếp chắc chắn không thể không bị thương, sát ý của thiên kiếp không phải là chuyện đùa, nội tình hùng hậu như hắn cũng không chịu nổi sát ý này, cũng may hắn có Tiên lực hộ thể cho nên vấn đề không lớn.
Diệt!
Hắn khoanh chân ngồi xuống, cố hết sức tiêu trừ sát ý.
Mọi người không quấy rầy, tất cả đều thối lui sau đó ra khỏi thành.
Phải dọn dẹp hết đám người đã bước vào núi Bất Tử.
Nói đến đám người đó, sau khi nhìn thấy một trận thiên kiếp đến ngây ngẩn cả người thì lại bị lạc đường, giống như một đám ruồi không đầu bay tán loạn, làm cách nào cũng không tìm được đường đi ra ngoài, chỉ có thể ở trong núi không ngừng mắng chửi.
Á!
Ngay sau đó, những tiếng kêu la thảm thiết đã vang lên.
Có người đã bị đánh gần chết.
Tất nhiên đó là kiệt tác của người trong thành Thiên Thu, mấy lão cường giả làm việc hết sức ăn ý, người nào cũng cầm theo côn sắt chia làm hai ba người một nhóm, trên đường đi liên tục đánh ngất những kẻ đột nhập. Không biết có bao nhiêu kẻ đã ngã xuống dưới côn sắt của mấy lão, sau khi đánh ngất và cướp sạch thì mấy lão mới cho bọn họ uống nước vong tình rồi đá ra ngoài. Mấy lão cường giả đều chỉ muốn cướp tiền tài chứ không muốn cướp mạng.
Nhưng tất nhiên cũng có những kẻ phải giết không tha.
Đó là những kẻ thuộc các thế lực thù địch, chẳng hạn như Huyết Y Môn hay Thi tộc, tất cả đều bị giết chết ngay tại chỗ.
Sau khi dọn dẹp hết đám người đột nhập thì mấy lão cường giả mới trở về thành.