“Thật tốt”, Ma Tử phấn khích đến mức nhảy tới hôn Triệu Bân một cái.
Hắn ta hành động nhanh đến mức Phượng Vũ muốn tiến lên hôn Triệu Bân trước cũng không kịp.
“Lần sau ôm một cái là được rồi”, Triệu Bân liếc mắt nhìn Ma Tử nói.
Ma Tử lau môi, cảm giác phấn khích ngay lập tức tan biến, đây là lần đầu tiên hắn ta hôn một nam nhân, cảm giác như ăn phải phân vậy, thì ra cảm giác buồn nôn trong truyền thuyết chính là như thế này đây.
Phượng Vũ che miệng cười khúc khích, cảnh tượng này thực sự rất đẹp mắt.
Nguyệt Thần cũng là một khán giả, nét mặt của cô ta hết sức chán ghét, chỉ nhìn thôi cũng thấy tởm.
“Cơ Ngân, chỗ này thần kỳ quá”, Lăng Phi vội vàng chạy tới, mặc dù nó không có vóc dáng cao ráo nhưng lại hăng hái hơn người, bộ dáng trẻ con nhảy nhót giống như một tiểu tinh linh. Trong khoảng thời gian Triệu Bân không có ở đây thì nó đã đi xem khắp thành Thiên Thu, càng xem thì nó lại càng cảm thấy sợ hãi. Nơi này có linh khí dối dào vô cùng, tuyệt đối là thánh địa tu luyện, nó không biết sao Triệu Bân lại tìm được một chốn tiên cảnh như thế này, thật là khiến cho nó mở mang tầm mắt.
“Còn phải nói”, Triệu Bân đắc ý đáp.
"Ân nhân", người của Triệu gia cũng đã đến, ai cũng cảm động đến rơi nước mắt.
"Người một nhà không nói hai lời", Triệu Bân cười nói.
Từ "người một nhà" mà hắn nói ra khiến cho ai cũng cảm thấy ấm áp.
“Để ta đi triệu tập Ma gia”, Ma Tử lập tức xoay người định rời đi, hắn ta thật sự không thể chờ thêm được nữa.
Tuy nhiên những vết thương trên thân thể của hắn ta quá nghiêm trọng khiến cho hắn ta không thể đứng vững, suýt chút nữa thì ngã xuống.
“Có đại trưởng lão trấn thủ thì trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì, ngươi nên chữa trị vết thương của mình trước”, Phượng Vũ nói.
"Nó cũng sắp khỏi rồi", Ma Tử cười khổ nói.
“Chờ ta quay lại thì ta sẽ cho ngươi xem một thứ tốt”, Triệu Bân vỗ vỗ Ma Tử nói.
Xong việc thì hắn cũng ôm ngực rời đi.
Hắn cũng phải chữa trị vết thương, trải qua một đêm đẫm máu hắn cũng đã phải dốc hết toàn lực, hắn hít một hơi thật mạnh, không nhịn được nữa mà phải phun ra một ngụm máu. Thứ tốt mà hắn vừa nói tới chính là sa bàn, đó là thứ giúp hắn có thể nhìn thấy mọi thứ ở trong núi Bất Tử ngay trong thành Thiên Thu, hơn nữa hắn còn có thể tác động vào mê tung trận thông qua sa bàn. Ma Tử chắc chắn sẽ lại hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy nó.
"Được".
Ma Tử đang có tâm tình rất tốt, hắn ta cũng ôm lấy cánh tay mình mà rời đi.
Trên đường đi, hắn ta vừa đi vừa quan sát khắp nơi giống như một người nhà quê lên tỉnh nhìn thấy thứ gì cũng cảm thấy mới lạ. Cuối cùng hắn ta tìm được một nơi có nguồn linh khí cực kỳ mạnh mẽ sau đó mới khoanh chân ngồi xuống tĩnh tu chữa trị vết thương. Sau này vẫn còn nhiều thời gian để hắn ta xem xét hết nơi này.
Phượng Vũ cũng ngồi xuống tĩnh tu chữ trị vết thương.
“U Lan đâu?”, Triệu Bân nhìn Lăng Phi hỏi.
“Vết thương quá nặng lại cộng thêm ảnh hưởng của huyết mạch đặc biệt cho nên vẫn còn đang ngủ say”, Lăng Phi nhấp một ngụm rượu nói: “Nhưng cũng không sao, cô ta có căn cơ vững chắc, việc tỉnh dậy cũng chỉ là vấn đề thời gian".
Một lúc lâu sau thì thành Thiên Thu mới yên tĩnh trở lại.
Mọi người đều đang tĩnh tu trị thương.
Tuy nhiên bên ngoài lại không hề yên tĩnh như vậy.
Ngô Khởi ở bên ngoài vẫn còn đang không ngừng quát tháo mắng chửi.