“Hắn vẫn còn sống”.
Đại trưởng lão hít một hơi thật sâu, ánh mắt không kiên định.
Rốt cuộc là thứ gì? Các cao thủ Ma gia đều chau mày.
Triệu Bân đã nói từ sớm, dưới đất có báu vật nhưng bọn họ cứ không chịu tin, đào hết một ngày, một đêm thì đúng là đã đào được báu vật rồi. Đến giờ họ vẫn chưa biết là báu vật gì, ngoài thắc mắc ra thì bọn họ còn thấy kinh ngạc, kinh ngạc vì khả năng cảm nhận của Triệu Bân, đại trưởng lão cũng không thể nhìn thấy được bất thường mà hắn lại có thể cảm nhận được.
Hay là hắn có thiên phú tìm báu vật?
“Đây… là cái chốn khỉ ho cò gáy gì vậy”.
Bên dưới lòng đất u ám, Triệu Bân nói được một câu mà thở hồng hộc.
Lúc này đây, hắn đang đứng trong một cái hố lớn, đúng vậy, là một cái hố lớn, đào mãi đào mãi mà đào ra một cái hố. Hắn cứ liên tục cắm đầu xuống, hay nói cách khác, là bị một lực hút kinh khủng lôi xuống, có trời mới biết ở sâu bên dưới lòng đất ẩn giấu một cái hố to thế này.
Phen này khó xử ghê.
Đào hết một ngày một đêm mà đào ra mỗi một cái hố to.
Còn chuyện này lúng túng hơn nè: Không biết là do lực hút hay do áp lực, cũng có thể là hai thứ cộng vào, đến mức hắn nằm bẹp trên nền đất, chẳng thể nhúc nhích nổi nữa, nói một câu thôi cũng thở phì phò.
“Triệu Bân”.
Hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi của Ma Tử.
“Đừng gọi nữa… tiến vào đi chứ!”
Triệu Bân có hồi đáp đấy, nhưng âm vang vô cùng yếu, chỉ vì không dùng được sức lực.
Hắn không cử động được, phải tìm người tới giúp thôi. Ma Tử chắc chắn không hữu dụng, cần tới cường giả Ma gia, nếu là đại trưởng lão của Ma gia, chắc hẳn sẽ có cách phá giải, chứ cứ dính chặt ở chỗ này thì đau đầu lắm.
Đại trưởng lão cũng muốn tiến vào đấy, thế nhưng không vào được.
Có một thứ khí vận, hay hiểu đúng hơn là một lớp khí vận bảo vệ, lão ta không thể phá giải được. Đừng nói đến lão ta, cho dù Hồng Uyên tới đây cũng chưa chắc đã phá giải nổi, bởi vì trong tầng khí vận này, lão ta tìm thấy một loại “khí” vô thượng - tiên khí, cũng có nghĩa là bảo vật mà Triệu Bân tìm kiếm có liên quan tới tiên.
Thế nên, dù không vào được cũng không mất mặt nữa.
Mà lúc này đây, lão ta cảm thấy cảm khái nhiều hơn.
Bên dưới núi quặng còn có bảo vật mà tộc Ám Dạ không hề phát hiện ra, đến cả một cao thủ Chuẩn Thiên như lão ta cũng không phát giác, vậy mà Triệu Bân - dù mới tới Huyền Dương - lại tóm được rất chuẩn, cực kỳ có thiên phú trong lĩnh vực tìm kho báu!
Liên quan tới tiên, chắc chắn là vận may nghịch thiên rồi.
“Có người tới đây”.
Lục trưởng lão Ma gia đứng trên mái nhà lên tiếng nhắc nhở.
Đại trưởng lão cũng sải bước lên mái nhà, cầm kính viễn vọng đưa mắt nhìn khắp nơi xung quanh. Có lẽ vì động tĩnh quá lớn, kinh động tới các cường giả nên có không ít người chạy về phía này, đã vậy số lượng còn không nhỏ. Nếu là võ tu Địa Tạng thì ổn, lão ta có thể miễn cưỡng dàn xếp được tình hình, nếu có cao thủ Chuẩn Thiên tới lại là chuyện khác.
“Tạm thời rút lui”.
Nhìn xong, đại trưởng lão Ma gia lập tức phất tay.
Người của Ma gia vâng lời, ai nấy ẩn mình vào trong bóng tối. Họ không vào được, những người khác cũng không vào được. Đợi khi khán giả tới, họ sẽ lại lẩn mình vào trong đó, khi cần thiết sẽ ra tay cứu Triệu Bân.
“Đây là... mỏ vàng à?”