Đến khuya lại có thêm người đến.
Đó chính là Thanh Dao, Xích Yên, Huyễn Mộng cùng U Lan.
Rút kinh nghiệm lần trước, bọn họ vừa tới thì đã sụt sịt khóc.
"Lúc này không vào được".
"Trở về nghỉ ngơi đi".
Hai lão già phất tay từ chối, không thể thường xuyên mở cửa sau được, bọn họ chắc chắn sẽ bị mắng.
Tất cả mọi người đều vô lực lui ra ngoài, bọn họ lưu luyến không rời, chủ yếu muốn xem Triệu Bân thế nào, cũng muốn hỏi Triệu Bân bên trong ký ức của hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những người chưa biết thân phận của hắn thì còn muốn hỏi hắn có phải là Triệu Bân thật hay không.
Hắn chính xác là Triệu Bân.
Đây chính là câu trả lời của Triệu Bân.
Đáng tiếc, hắn vẫn chưa thể tỉnh dậy trong một thời gian ngắn.
Đêm nay không bình yên.
Bởi vì Cơ Ngân cho nên đêm nay mới không bình yên.
Chỗ nào có người là chỗ đó có tiếng bàn tán, tất cả đều đang bàn tán về câu chuyện truyền kỳ của hắn.
Khi bàn tán về hắn, bọn họ còn không quên bàn tán về Ân Trú. Lão ta đúng là có một đứa cháu trai quá tốt!
Vừa nhắc tới Ân Minh thì hắn ta đã tỉnh lại.
Bên dưới địa cung quen thuộc, hắn ta lại giống như một con chó điên tru tréo.
"Trị thương quan trọng hơn".
Ân Trú cố hết sức xoa dịu, cũng không dám kích động Ân Minh, lão ta vẫn đang chờ Ân Minh khôi phục! Khi hắn ta khôi phục, lão ta nhất định sẽ tự tay đánh chết hắn ta! Bây giờ Ân Minh đã bị thương nặng nề như vậy cho nên lão ta cũng không nỡ xuống tay. Ta làm bối tử bao nhiêu năm nay, thế mà bây giờ lại bị ngươi đạp đổ công sức xuống sông xuống biển hết!
"Hắn thật sự là Triệu Bân!", hai mắt Ân Minh đỏ ngầu.
"Soát hồn đại trận cũng đã dùng tới rồi, sự thật đã chứng minh hắn không có liên quan gì đến Triệu Bân", Ân Trú bực mình khiển trách.
"Vậy thì dùng Đan Phượng Phù Dung uy hiếp hắn, hắn nhất định sẽ lòi đuôi chuột!"
"Ngươi thấy mọi chuyện còn chưa đủ loạn hay sao?"
Ân Trú quát lớn, cuối cùng lão ta cũng đã không nhịn được nữa, Ân Minh bị hống tới mức đầu óc quay cuồng, ngất xỉu tại chỗ, thân thể co quắp, còn có chút bọt máu rỉ ra khóe miệng.
"Chăm sóc nó".
Ân Trú chỉ bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Về chuyện dùng Phù Dung uy hiếp, cho dù lão ta có tới tìm Tử Y Hầu thương lượng thì Tử Y Hầu cũng sẽ không đồng ý với lão ta. Làm loạn một lần là đủ rồi, còn muốn làm loạn lần thứ thứ hai, ngươi nghĩ ông đây không cần mặt mũi nữa hay sao?
Ngoài chuyện này ra, còn có một lý do khác.
Ân gia thật sự không còn tiền nữa.
Lão ta đã không còn gì để đánh cược nữa.
Răng rắc! Răng rắc!
Trong rừng trúc tím yên tĩnh, tiếng xương cốt va chạm vang lên rất rõ ràng.
Tuy Triệu Bân chưa tỉnh lại nhưng vẫn có thể luyện thể không ngừng, căn cơ bị phá hỏng đang chậm rãi được tái tạo.
Ngao! Ngao!
Tiểu Kỳ Lân nhảy ra ngoài, trông hết sức hoạt bát.
Triệu Bân đã nuốt không ít linh đan diệu dược, còn được thêm vào Tiên lực của hoàng phi khiến cho năng lượng bị hao tổn của hắn cũng được khôi phục. Ngoài ra, thiên kiếp mà hắn đã trải qua cũng đã miễn cưỡng hỗ trợ cho Triệu Bân thi triển Kỳ Lân hóa.
"Nhóc con, mau lại đây".