Giang sơn có người kế tục.
Ông ta nhìn Triệu Bân rất nhiều lần, ánh mắt tràn đầy hiền hòa và vui sướng.
Triệu Bân còn.
Đại Hạ vững.
Người hậu bối đáng kinh ngạc này có khí vận của long triều.
Triệu Bân im lặng không nói, vừa bay vừa chữa thương, còn dùng vô số ánh sáng căn nguyên tẩy luyện, và sức mạnh thần bí mờ mịt kia cũng bắt đầu rong chơi nhảy múa trong đan hải.
Sức mạnh minh hôn nhẹ nhàng đi qua.
Không biết là có ý gì, nhưng nó chỉ vòng qua vòng lại.
Triệu Bân không hiểu, cũng đau lòng vô cùng, thấy sức mạnh minh hôn thì bất giác nhớ lại Diệu Ngữ, nhân duyên minh hôn đến bất chợt, đi đột ngột, sức mạnh này là ký ức duy nhất Diệu Ngữ để lại cho hắn.
Rồi hắn nhìn sang Nguyệt Thần.
Hắn mong thần có thể cho hắn một đáp án hợp lý về Diệu Ngữ.
“Minh hôn không chỉ là hôn lễ giữa người sống và người chết, mà còn là một loại khế ước rất mơ hồ. Đêm đó đáng lẽ ngươi đã chết trong cái mộ cũ kia, nhưng ngươi lại sống được, khiến cho minh hôn đã vượt qua âm dương, tạo nên dị biến cho khế ước, dẫn dắt tạo thành một sự lột xác kỳ diệu, mà hơi thở người sống của ngươi thì chính là chiếc chìa khóa mở ra sức mạnh minh hôn, cộng thêm một loạt việc dưới âm phủ kia đã hoàn toàn giải phóng loại sức mạnh này”, Nguyệt Thần chậm rãi nói: “Thanh Giác là thứ không thể thiếu, cũng coi như là một loại tín vật minh hôn”.
“Hóa ra là vậy”, Triệu Bân thì thào.
Nhưng hắn vẫn nghi hoặc như cũ: “Nhưng Diệu Ngữ có khôi phục về linh trí rồi mà”.
“Đó… là hồi quang phản chiếu thôi”.
“Minh hôn là khế ước, vậy Diệu Ngữ từ đầu đã mặc định phải chết ư?”
“Cũng không phải mặc định, mà là... trời xui đất khiến đi”.
Nguyệt Thần nói với thâm ý, không giải thích nhiều hơn nữa.
Cô ta cũng không nhắc đến mệnh cách thiên sát cô tinh của Triệu Bân. Cô ta cần cân nhắc xem có nên nói cho đồ nhi biết về chuyện này hay không. Nếu thế gian này còn thiên sát cô tinh thì vấn đề khó đó vẫn có thể hóa giải được.
Triệu Bân lẩm bẩm trong lòng.
Nguyệt Thần nói có ẩn ý, sợ là muốn che giấu điều gì.
Hắn không nghĩ nhiều nữa, tăng thêm tốc độ, đánh trận xong thì nói cũng được.
Một bên khác.
Đại quân rối máu ào ào không dứt lại công phá thêm một tòa thành.
Quân đội Đại Hạ liều chết chống lại, có vài cảnh giới Thiên Võ tọa trấn nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản được thế tiến công. Cho đến khi viện quân giết đến, binh lực toàn quốc đều tụ tập ở đây, long triều Đại Hạ mới miễn cưỡng trấn áp được cục diện.
“Đến đi! Thiếu ai thì ta sẽ tìm về kẻ đó”.
Huyết Tôn cười đến là dữ tợn, lại có thêm một đám rối máu ngưng tụ ra.
Cả Đông Hải là rối máu, lão ta có tư cách để ngông cuồng.
Chiến!